Cô Vợ Dễ Thương

Chương 104: Ba và mẹ lăn lộn trên giường




Tinh tế, nổi bật và sự giàu có khiến người ta phải hâm mộ, cùng với kỹ năng kinh doanh xuất sắc của anh ấy khiến cho khí chất của anh càng trở nên đặc biệt độc đáo, hoàn toàn không hề bị lép vế trước những minh tinh hạng A và những siêu minh tinh đã được trải qua huấn luyện chuyên nghiệp.

Tiểu Bảo ăn vận giống hệt như một bé búp bê vậy, phối hợp cùng với ngũ quan tinh xảo và khí chất tương tự như được in ra từ một khuôn với Hàn Khải Uy, hoàn toàn khiến người ta không biết phải nói gì hơn.

Tô Dương Dương chống cằm nhìn khuôn mặt của bọn họ, bất giác lại cảm thán sự thần kỳ của đấng tạo hoá.

Nhưng mà, cháu trai giống với chú như thế này cũng quá hiếm gặp rồi a.

Chẳng lẽ là do Hàn Khải Uy đã chăm sóc Tiểu Bảo lâu rồi.

Vì vậy nên mới càng ngày càng giống anh ấy?

Suy luận này cũng đã được xác nhận trong giới khoa học, và có một vài ví dụ để làm chứng.

Sau khi Hàn Khải Niên qua đời, nhà họ Hàn đã lợi dụng quan hệ để chặn những bức ảnh của Hàn Khải Niên và vợ anh ta lại.

Trên Internet cơ bản là không còn tin tức nào về họ cả, chỉ biết là Hàn Khải Niên qua đời rồi, còn có cả việc đã từng nắm quyền quản lý tập đoàn Hàn Thị, ngoài ra thì không còn tin tức gì nữa.

Tô Dương Dương lại lặng lẽ đưa mắt nhìn lên người cô, phát hiện cô và Hàn Khải Uy và Tiểu Bảo cùng chung một khung ảnh nhưng lại không lạc lõng giống với người qua đường chút nào, cô cũng cảm thấy khá ngạc nhiên.

Vẻ ngoài cô cũng được, nhưng so với Hàn Khải Uy và Tiểu Bảo vẫn còn có chút cách biệt.

Không ngờ sau khi được stylist và chuyên viên trang điểm chải chuốt trang điểm cẩn thận xong, cô cũng không cách biệt với bọn họ bao nhiêu nữa.

Tô Dương Dương hắc hắc cười lên hai tiếng, rồi lưu những bức ảnh đó lại.

“Xem ảnh của mình mà cũng có thể cười nham nhở thế sao?” Thanh âm mang theo ý cười của Hàn Khải Uy đột nhiên xuất hiện bên tai của Tô Dương Dương.

Hơi thở ấm nóng nhè nhẹ thổi vào trên làn da mịn màng của Tô Dương Dương, khiến cho cô có chút run rẩy nhẹ.

Cơ thể nhỏ bé của Tô Dương Dương run lên, cô mất tự nhiên mà xê xích qua bên cạnh một chút để tránh né hơi thở của anh.

Hàn Khải Uy giống như là không có phát giác ra vậy, vẫn tiến lại rất gần, ánh mắt sâu thẳm nhìn vào chiếc máy tính bảng trong tay Tô Dương Dương: “Ừm, chụp cũng không tệ.”

Vành tai của Tô Dương Dương đột nhiên trở nên đỏ bừng, cô cố tỏ ra điềm tĩnh rồi nhẹ khụ hai tiếng: “Anh vừa mới đi đâu vậy?”

“Đưa Tiểu Bảo với ba xuống dưới đi dạo, thuận tiện mua đồ ăn.”

Tô Dương Dương gật đầu, gật được một nửa thì nhớ ra ba cô hình như thích đi chợ mua đồ ăn hơn.

Thế là cô nói với vẻ mặt kinh ngạc: “Anh với ba đi chợ rau hả?”

“Ừm.”

“Bị vây quanh chứ?”

“Đúng như em nghĩ.”

Tô Dương Dương hắc hắc cười lên.

Hàn Khải Uy khom người lướt ảnh trên máy tính bảng.

Cái tư thế đó gần như là đang ôm lấy Tô Dương Dương vào trong lòng vậy.

Tô Dương Dương co người lại, cố gắng giảm bớt sự tiếp xúc cơ thể của hai người càng nhiều càng tốt.

Nhưng Hàn Khải Uy lại như không nhận ra điều đó, anh chỉ vào một tấm ảnh và nói: “Tấm này có thể để cho bộ phận quan hệ công chúng của công ty đăng lên trang web chính thức.”

Giọng nói vẫn thấp thoáng trên bờ má của Tô Dương Dương.

“Thổ hào, anh chọc ghẹo em vui lắm à?”

Hàn Khải Uy nghiêng đầu nhìn cô: “Bị em phát hiện rồi.”

Tô Dương Dương sững sờ nhìn Hàn Khải Uy.

Đôi mắt mang ý cười đó đang gần trong gang tấc.

Đôi mắt đen láy phản chiếu rõ ràng bộ dạng mặt mày đỏ bừng của cô.

Hai bờ má ửng đỏ và ánh mắt đảo liên tục đó khiến cô vô cùng xa lạ.

Cô cũng không ngờ mình cũng sẽ có một bộ dạng như vậy.

Hàn Khải Uy đưa tay véo lấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang nóng bừng của cô.

Đôi môi khẽ mở đó như đang muốn câu dẫn anh hôn lấy.

Tô Dương Dương trừng to mắt nhìn khuôn mặt anh tuấn của Hàn Khải Uy từ từ tiến sát, đầu óc cô ngây ngốc đầy xấu hổ.

Trước đây cũng không phải là chưa hôn qua, lúc đó cô chỉ muốn chạy trốn thôi.

Một khi đã đặt tình cảm vào đó, trong thấp thỏm sẽ mang theo trông đợi.

Lúc đôi môi của hai người sắp ghé sát nhau thì bên cửa chợt vang lên một tiếng ho khụ khụ của trẻ con.

Tô Dương Dương đột nhiên hồi thần, nhìn về phía cửa.

Tiểu Bảo trợn trắng mắt: “Lần sau muốn hôn môi, lăn lộn trên giường thì làm phiền khoá cửa lại.”

“Nhóc con, lên đây làm gì?” Hàn Khải Uy không quay đầu lại mà gào lên.

“Ông bà ngoại bảo con lên kêu hai người ăn cơm. Nếu hai người đang bận thì con xuống dưới nói là hai người bận lăn lộn, tạm thời không rảnh ăn cơm.” Tiểu Bảo nói xong thì ung dung đi xuống lầu.

Tô Dương Dương đưa khuôn mặt ngơ ngác nhìn qua Hàn Khải Uy: “Thổ hào anh lúc nhỏ cũng như vậy hả?”

“Không có.”

“Ôi.”

Hàn Khải Uy rút máy tính bảng trong tay cô ra: “Xuống lầu ăn cơm thôi.”

Tô Dương Dương đưa tay sờ sờ mũi, sau đó đưa tay kìm cổ của anh xuống, rồi giáng môi lên đó.

Một lúc sau, cô nhanh chóng buông ra, khuôn mặt mỉm cười xán lạn không thấy mắt đâu.

“Cũng bị nhìn thấy rồi, không hôn một cái thì uổng lắm.”

Hàn Khải Uy đưa tay cố định gương mặt nhỏ của cô, phát hiện gương mặt của cô gần như chỉ là xêm xêm với bàn tay anh thôi: “Dù sao cũng bị nói là lăn lộn trên giường rồi, hay là làm thật đi?”

Tô Dương Dương: “…Thổ hào, anh phản ứng nhanh nhẹn như vậy vui lắm sao?”

“Anh lại cảm thấy đó là một ưu điểm không tồi.”

“Nhưng em đói lắm rồi.”

“Lâu như vậy rồi không làm, đương nhiên là sẽ đói rồi.”

Tô Dương Dương: “…”

Có thể nói chuyện đàng hoàng không đây?

Nhìn khuôn mặt ngơ ngác kinh ngạc của cô, Hàn Khải Uy nhịn không được mà cười ra thành tiếng.

“Đứng dậy đi, ba mẹ chắc đợi sốt ruột rồi.”

“Ừm ừm.”

Hàn Khải Uy quay người định ra ngoài.

Tô Dương Dương nhìn bờ vai rộng của anh, cô cười ha hả rồi nhảy lên lưng của anh: “Anh cõng em đi.”

Hàn Khải Uy vội vàng đưa tay cõng lấy, cố định phần mông của cô, sau đó vui vẻ vỗ nhẹ vào bờ mông cong cong của cô: “Nhìn em lười biếng kìa.”

Tô Dương Dương hai tay ôm lấy cổ anh: “Có anh thì em cần gì phải siêng năng chứ? Mẹ vợ anh nói rồi, người phụ nữ biết nũng nịu là tốt số nhất. Thân là con gái của mẹ, em phải luyện tập một chút mới được.”

“Luyện tập đi. Anh cũng muốn học hỏi ba chiều chuộng em thế nào.”

Tô Dương Dương cười ha hả, hai tay ôm lấy cổ Hàn Khải Uy càng chặt hơn.

Lưu Mộc Miên nhìn thấy Hàn Khải Uy cõng Tô Dương Dương xuống lầu thì trợn trắng mắt một cái, quay qua nói với Tô Thạch Diễn: “Ông xã, có người dám show ân ái trước mặt bà xã anh kìa.”

Tô Thạch Diễn bưng canh lên bàn, điềm tĩnh nói: “Chúng ta show trước mặt nó hai mươi mấy năm rồi, thỉnh thoảng để nó show không sao hết.”

Tô Dương Dương: “Hai vị, sau này nhà chúng ta chính thức bắt đầu tiến vào giai đoạn show ân ái của Tô Dương Dương rồi, hai người show bao nhiêu năm cũng nên nghỉ ngơi rồi đó.”

“Con bé đáng thương này mấy năm nay bị em chèn ép quá, bây giờ cho ít hào quang thì đã đắc ý rồi.” Vẻ mặt Lưu Mộc Miên đầy đau lòng.

Tô Dương Dương trợn trắng mắt một cái, rồi xuống khỏi lưng của Hàn Khải Uy, còn nịnh hót kéo ghế cho Hàn Khải Uy nữa, dùng thanh âm ngọt ngào nói: “Ông xã, mời ngồi.

Lưu Mộc Miên, Tô Thạch Diễn, Tiểu Bảo: “…”

**

Cả nhà vui vẻ ăn xong cơm trưa, Tiểu Bảo tuổi nhỏ, còn cần phải ngủ nhiều.

Sau khi tiêu hoá xong, thì đi vào phòng của Tô Dương Dương ngủ rồi.

Tô Dương Dương và Hàn Khải Uy ngồi trên phòng khách nhỏ ở lầu hai, Hàn Khải Uy làm việc, còn cô thì ngồi bên cạnh xem bệnh án.

Ánh nắng mặt trời tháng tư ấm áp nhưng không chói mắt sà vào trên cơ thể hai người, trông rất là ấm cúng.

Tô Dương Dương dụi dụi mắt, nhìn qua người đàn ông anh tuấn bên cạnh: “Thổ hào, tảo mộ tiết thanh minh ở nhà có sắp xếp gì không?”

“Ở nhà có bàn thờ tổ, sáng mùng năm đi tế bái là được.”

“Vẫn là nhà anh tiện lợi. Quê của em còn phải quét mộ nữa, nhưng mà rất là vui, lúc nhỏ thích nhất chính là quét mộ.”

“Đi tảo mộ cũng vui vậy à?”

“Phải đó, lúc nhỏ thì không hiểu, lúc lớn thì rất khó có cơ hội gặp mặt toàn bộ thân thích, chỉ có Tết và Thanh minh là gặp được nhiều người nhất thôi.”

“Nói cũng đúng. Chiều mùng năm anh có việc phải ra ngoài một chuyến, sáng mùng sáu mới về. Em có thể ở lại nhà chính với Tiểu Bảo, cũng có thể kêu tài xế đưa bọn em về nhà ba mẹ bên này.”

“Hay là ở nhà chính đi, ông nội bà nội, ba mẹ đều rất nhớ Tiểu Bảo, để bọn họ ở cùng nhau nhiều chút.”

“Ừm.”