Thời gian từng giây từng phút trôi qua, di động của Hàn Mộc Tử vang lên, cô liếc mắt nhìn, lại là Tống An gọi cho cô.
Nhìn thấy cái tên Tống An này, sắc mặt Hàn Mộc Tử khẽ biến đổi, bởi vì đã là thời khắc giao thừa, cho nên Tổng An định cùng bọn họ ăn cơm giao thừa, kết quả là bà ấy đến nhà đã lâu như vậy, mà cô với Dạ Mạc Thâm vẫn còn chưa qua.
Sợ là lúc này sốt ruột chờ đợi cho nên mới gọi điện cho cô.
Hàn Mộc Tử dâng lên một hồi cảm xúc rồi mới nhận điện thoại.
"Mộc Tử, đã là mấy giờ rồi? Không phải Mặc Thâm nói là đi đón cháu xuất viện sao? Bây giờ hai người đang ở đâu thế?"
Hàn Mộc Tử liếc nhìn xung quanh, có chút bất lực nói: "Hiện tại chúng cháu đang ở bệnh viện."
"... Không phải, các cháu xảy ra chuyện gì chứ? Sao làm thủ tục xuất viện lại chậm như thế?
Đã xuất phát bao lâu rồi mà còn chưa làm xong? Ngày hôm nay người đặc biệt khá nhiều sao?"
"Dì nhỏ..." Hàn Mộc Tử gọi bà ấy một tiếng, giải thích: "Các thủ tục xuất viện đã làm xong cả rồi, nhưng... chúng cháu đã quay trở lại."
Dì Tổng: "..."
Khi đầu dây bên kia điện thoại không có tiếng động, Hàn Mộc Tử mím môi, sau đó xoay người liếc nhìn Đậu Nhỏ và những người khác đang đứng cách đó không xa, rồi lại quay người lại.
"Còn có Đậu Nhỏ cũng ở đây."
Khi Tống An đến bệnh viện, đúng lúc bác sĩ đã chữa trị cho Dạ Mạc Thâm đi ra. Bác sĩ nói Dạ Mạc Thâm chỉ là ngất đi mà thôi, cơ thể cũng không có vấn đề gì, nhưng Hàn Mộc Tử lại không khỏi cau mày hỏi: "Không có vấn đề gì? Thế sao anh ấy lại đột nhiên ngất xỉu? Lúc anh ấy đến, tôi thấy anh ấy còn đổ mồ hôi hột. Hơn nữa sắc mặt anh ấy cũng có gì đó rất không bình thường.
Bác sĩ gật đầu hỏi thăm tình hình lúc đó.
Xét cho cùng, kết quả khám nghiệm là cơ thể không có vấn đề gì lớn cả, còn về việc tại sao anh lại đột ngột ngất xỉu thì còn phải kết hợp xem tình hình lúc đó thế nào.
Khi được hỏi về tình hình lúc đó, Hàn Mộc Tử và Tiểu Nhan, Tiêu Túc đều đang ở trong phòng. Chỉ có Đậu Nhỏ là người duy nhất ở cùng trong phòng với Dạ Mạc Thâm.
Hàn Mộc Tử nhìn về phía Đậu Nhỏ, vẫy tay với cậu bé: "Đậu Nhỏ."
Đậu Nhỏ đã đợi hơn nữa ngày, mà mẹ còn không đến ôm cậu một cái, sau khi đến bệnh viện, thì cô lại sốt ruột lo lắng chờ ở cửa phòng cấp cứu, về sự xuất hiện của cậu cũng chẳng có chút mừng rỡ.
Vốn dĩ chỉ có một chút tủi thân, nhưng bây giờ nhìn thấy mẹ vừa nghe lời bác sĩ xong rồi mới nhớ đến cậu, trong lòng Đậu Nhỏ càng cảm thấy tủi thân hơn.
“Lại đây.” Hàn Mộc Tử ngồi xổm xuống, ra hiệu cho Đậu Nhỏ bước tới. Đậu Nhỏ suy nghĩ kỹ một chút, cảm thấy mình không nên tức giận với me ở nơi công cộng. Đến lúc này chỉ làm mất mặt mẹ và mình cậu mà thôi. Vậy là cậu bé ngoan ngoãn đi tới bên người Hàn Mộc Tử, Hàn Mộc Tử một tay ôm lấy cậu bé.
Đưa tay lên nhéo má cậu bé, lúc nói chuyện giọng nói cũng dịu dàng hơn vài phần.
"Đậu Nhỏ ngoan, lúc trước khi ở ngoài phòng, ba con đã xảy ra chuyện gì vậy? Lúc ở ngoài không phải rất tốt sao? Sao lại đột nhiên ngất xỉu vậy?"
Đậu Nhỏ chớp mắt, nhớ lại cảnh tượng lúc đó. Lúc đó Dạ Mạc Thâm bất ngờ ôm chầm lấy cậu bé, cậu bé còn đang nói chuyện với ba. "Hừ, đừng tưởng là ba ôm con, con sẽ liền dễ dàng tha thứ cho bal"
Sau khi nói xong, hình như ba cũng không có chuyện gì đó không ổn, ôm cậu bé một chút rồi kéo ra, sau đó bàn tay lớn khẽ vuốt má cậu bé, trong mắt hiện lên một tia ấm áp hơn mấy phần.
Đậu Nhỏ khẽ hừ một tiếng, vuốt ve tay cậu bé.
Sau đó, biểu cảm của ba liền thay đổi, lông mày cứ cau chặt lại như thể rất đau. Ngay từ lúc đầu, Đậu Nhỏ cứ nghĩ rằng ba đang diễn, thế nhưng về sau lúc Dạ Mạc Thâm ngã xuống đất, Đậu Nhỏ mới ý thức tới được rằng ba đã ngã ngất đi.
Vậy là Đậu Nhỏ kể hết toàn bộ đầu đuôi câu chuyện tình hình tại hiện trường.
Bác sĩ nghe vậy đầu óc mơ hồ: "Đây là tình huống gì? Chẳng lẽ là đột nhiên đau đầu dẫn đến ngất xỉu?"
Đau đầu?
Nghe đến hai chữ đau đầu, trong đầu Hàn Mộc Tử chợt lóe lên vầng sáng, tựa hồ như đã năm được điều gì.
Nhìn thấy dáng vẻ Đậu Nhỏ trông giống hệt anh, Dạ Mạc Thâm đột nhiên đau đầu, phản ứng này có phải là trí nhớ của anh đã được Đậu Nhỏ kích thích không?
Ngoài chuyện này ra, Hàn Mộc Tử không thể nghĩ được gì khác.
Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử đột nhiên lên tiếng nói: "Bác sĩ, tôi quên nói với ông, não bộ của anh ấy đã từng bị thương nghiêm trọng, mất đi trí nhớ."
Nghe vậy, vẻ mặt bác sĩ có vẻ hơi ngạc nhiên. "Não bộ từng bị chấn thương nặng và mất đi trí nhớ? Vậy cậu ấy..." Bác sĩ liếc nhìn Đậu Nhỏ.
Hàn Mộc Tử giải thích: "Hôm nay là lần đầu tiên anh ấy nhìn thấy cậu bé."
Bác sĩ bỗng nhiên tỉnh ngộ. "Thảo nào chúng tôi không thể tìm ra nguyên nhân cơ thể của anh ấy là gì. Mặc dù bị thương trước đó nhưng anh ấy đã hồi phục rất tốt. Được cô nói như vậy, tôi đoán chừng là đã kích thích trí nhớ của bệnh nhân. Kích thích đại não sẽ xuất hiện những cơn đau dữ dội, nếu quá mức sẽ dẫn đến ngất xỉu.
Hàn Mộc Tử: "... Nói như vậy, trí nhớ của anh ấy... Không phải sẽ khôi phục sao?"
Nếu thật sự đúng như vậy, thế chẳng phải là nhân họa đắc phúc sao?
Nhưng bác sĩ lại lắc đầu: "Cái này thì chúng tôi cũng không rõ. Mặc dù có những ví dụ về việc mất trí nhớ, nhưng không có phương pháp chữa trị chính xác. Có thể khôi phục lại trí nhớ trước đây của anh ấy hay không, còn phải chờ sau khi anh ấy tỉnh lại mới biết được."
Nghe bác sĩ nói như vậy, Hàn Mộc Tử có chức thất vọng.
Nếu như bị kích thích một chút sẽ khôi phục cũng được, nếu không khôi phục, vậy sau này chẳng phải là vẫn chịu đựng bị trí nhớ quấy rầy à, đau đầu ngất xỉu thì phải làm sao? Tiểu Nhan kéo tay áo của Hàn Mộc Tử, nói nhỏ: "Đừng suy nghĩ nhiều, chỉ cần người ta không sao, sẽ tỉnh lại là tốt rồi. Chuyện hôm nay trí nhớ bị kích thích, nhất định sẽ từ từ khôi phục thôi, có lẽ có một ngày cậu Thâm đột nhiên sẽ nhớ ra mọi thứ thôi."
Chuyện tới nước này, cô cũng chỉ có thể chấp
nhận, gật đầu.
Tống An cuối cùng cũng tìm được bọn họ, từ hành lang chạy tới, thấy Tiểu Nhan, Tiêu Túc và Đậu Nhỏ đều ở đây, bà ấy sửng sốt một chút, lập tức bước về phía trước.
“Dì nhỏ." Hàn Mộc Tử kêu bà ấy.
Tiểu Nhan và Tiêu Túc không có mối quan hệ hay tình bạn nào với bà ấy, chỉ có thể gật đầu với bà.
Tống An hỏi: "Mạc Thâm thế nào rồi? Bác sĩ nói sao?"
Hàn Mộc Tử liền chuyển hết mọi lời của bác sĩ nói vừa rồi cho Tổng An.
Tổng An nghe xong gật đầu: "Không sao là tốt rồi."