Nếu như không phải ảo giác, vậy thì tại lại có thằng nhóc có bộ dáng giống anh y như đúc, hơn nữa còn gọi mình là ba, gọi Hàn Mộc Tử là mẹ?
Chẳng lẽ.... Đây là con trai của anh với cô?
Nếu như là ảo giác, vậy thì tại sao trong tiềm thức an lại đau nhức? Rõ ràng như thể tất cả những thứ này đều là thật sự, là đang xảy ra.
Cho nên, rốt cuộc đây là thật sự hay là ảo giác.
Dạ Mạc Thâm nhất thời không phân biệt được thật giả, khi nghe thắng nhóc này nói không muốn anh, anh không tự giác đước híp mắt lại, toàn thân phát ra khí tức nguy hiểm.
Không muốn anh?
Trêu chọc anh, làm thế nào mà mình cô nói không muốn là không muốn được?
Nhìn thấy thằng nhóc này đang dụi trong ngực
Hàn Mộc Tử, hai tay ôm chặt lấy cỏ cô, hành động
thân mật như vậy anh mới chỉ được làm qua mấy lấy, thằng nhóc trước mặt này dựa vào cái gì mà được làm vậy? Ý nghĩ này vừa hiện lên, Dạ Mạc Thâm đã đưa tay trực tiếp xách lấy cổ áo Đậu Nhỏ, nhấc cậu bé
lên.
“Á, ba thổi, ba thả con xuống! Thả con xuống!” sau khi Đậu Nhỏ bị nhấc lên thì tứ chi cua cua trong không trung, bởi vì mặc quá nhiều cho nên hành động của cậu bé không quá thuận tiện.
Cậu bé muốn nắm lấy cánh tay của Dạ Mạc Thâm, thế nhưng thử mã mà vẫn không bắt được, cho nên chỉ có thể giương nanh múa vuốt.
Hàn Mộc Tử lo lắng nhìn một màn này, nhìn ánh mắt Dạ Mạc Thâm tràn đầy lạnh lùng, có chút nóng nảy tiến lên nói: “Lúc trước anh đã đồng ý với em, nếu anh có chuyện gì không thể tiếp nhận thì nhất định sẽ nghe em giải thích.
Nghe vậy, Dạ Mạc Thâm không khỏi quét mắt nhìn cô một cái.
Khuôn mặt xinh xắn của cô bị che kín bởi sự lo âu, giống như lo lắng mình sẽ làm gì thắng nhóc này.
Cũng không biết tại sao, một ý nghĩ hiện lên trong đầu Dạ Mạc Thâm, sau đó anh trực tiếp hỏi ra.
"Nó quan trọng hơn anh sao?”
Tiểu Nhan và Tiêu Túc trên sở bên ngoài quan sát, vừa nghe câu này xong thì suýt nữa ngã rầm xuống đất.
Bây giờ là thời điểm để ăn giấm sao? Chẳng lẽ điều quan trọng nhất không phải là thằng nhóc kia gọi anh là ba sao? Một người, khi nhìn thấy một người có dáng dấp giống y như đúc mình, không phải sẽ nên kinh ngạc sao?”
Hàn Mộc Tử cũng bị câu hỏi của Dạ Mạc Thâm làm cho ứ lời, cảm thấy tư duy của anh thực sự không phải tư duy của một người bình thường.
Ngay khi Hàn Mộc Tử đang rầu rĩ thì Đậu Nhỏ mở miệng.
Ánh mắt cậu bé u oán nhìn Dạ Mạc Thâm.
Một giây sau Đậu Nhỏ la lên: “Con là con trai bảo bối của mẹ, chắc chắn ở trong lòng của mẹ quan trọng hơn ba! Nếu ba không thả con xuống, cẩn thận mẹ sẽ không cần ba nữa đó!”
Dạ Mạc Thâm: “....
Ảnh mắt thằng nhóc trước mặt này vô cùng u oán, sau khi bị anh nhấc cổ lên thì biểu cảm và hành động của cậu nhóc trông rất buồn cười, thế nhưng khuôn mặt kia lúc nói chuyện thật sự giống anh y như đúc.
Một lát sau, Dạ Mạc Thâm mang theo cậu bé đi ra ngoài. Hàn Mộc Tử thấy thế thì muốn đi theo sau.
"Anh có lời muốn nói với nó.”
Một câu thành công khiến Hàn Mộc Tử dừng bước chân.
Cô không tiếp tục đi theo ra nữa, dù sao Đậu Nhỏ cũng là con của anh, anh cũng sẽ không làm gì Đậu Nhỏ được.
Chỉ là Đậu Nhỏ lại không vui, sượng mặt bị anh xách ra ngoài, chân tay vừa khua lung tung vừa hét lên: “Ba xấu, Đậu Nhỏ không muốn ra ngoài với ba, con muốn mẹ cơ!
Dần dần, âm thanh nhỏ dần.
Cửa phòng bị đóng chặt.
Tiểu Nhan và Tiêu Túc trốn ở bên ngoài cử xem kịch xừa vặn mặt đối mặt với Dạ Mạc Thâm.
Ban đầu ba người bọn họ chỉ định ở bên ngoài quan sát, bởi vì lúc bọn họ đến thì phát hiện cửa đang khép hờ, lúc đang định vào thì nghe thấy từ bên trong truyền ra tiếng nói.
Cho nên ba người bọn họ chỉ có thể lặng lẽ trốn ở bên ngoài cửa.
Về sau nghe thấy Dạ Mạc Thâm chất vấn Hàn Mộc Tử, bọn họ thực sự sợ hãi đến hãi hùng khiếp vía, về sau khi họ không nghe thấy trong phòng có âm thanh gì nữa, họ chợt phát hiện Đậu Nhỏ ở bên cạnh họ đã biến mất.
Lại nhìn lại, phát hiện Đậu Nhỏ đang ở trong
phòng.
Sau đó là những chuyện vừa xảy ra, sau đó tiếp là Dạ Mạc Thâm xách theo Đậu Nhỏ ra ngoài, đóng cửa phòng, vừa vặn đối mặt với Tiêu Túc và Tiểu Nhan ở bên ngoài.
Dạ Mạc Thâm nhìn hai người xa lạ đột nhiên xuất hiện ở trước cửa phòng, nheo mắt lại đầy nguy hiểm.
“Dì Tiểu Nhan, chú Tiêu, hai người mau cứu cháu!” Đậu Nhỏ vươn tay về phía hai người bọn họ cầu cứu.
Tiểu Nhan và Tiêu Túc liếc nhìn nhau, ho nhẹ một tiếng, sau đó đồng loạt đứng dậy đẩy cửa ra, vào phòng.
Đậu Nhỏ:
Hu hu, hai kẻ vô ơn bội nghĩa.
Không có trở ngại, Dạ Mạc Thâm xách cổ Đậu Nhỏ đến cầu thang rồi mới thả cậu bé xuống.
Hai bắp chân của Đậu Nhỏ vừa mới chạm đất là đã bắt đầu muốn chạy, vừa mới chạy được hai bước đã bị Dạ Mạc Thâm túm lấy cái mũ lông kéo lại, chạy tại chỗ một lúc lâu nhưng vẫn không thể tiến về phía trước được.
Cậu bé hừ hừ hai tiếng, đột nhiên quay lại căn lên cổ tay của Dạ Mạc Thâm.
Dạ Mạc Thâm chỉ cảm thấy cổ tay truyền đến cảm giác đau đớn, đậu đến mức khiến anh nhíu mày lại, vô ý thức muốn hất thắng nhóc kia ra.
Thế nhưng nhìn thấy khuôn mặt kia, Dạ Mạc Thâm vẫn nhịn lại được, giọng nói lạnh như băng: “Căn đủ chưa?"
Đậu Nhỏ cảm thấy cần đến gần đủ rồi, lúc này
mới nhả ra.
Dạ Mạc Thâm cúi đầu, nhìn thấy trên cổ tay mình có hai hàng dấu răng.
Anh lại ngẩng đầu lên, nhìn thấy Đậu Nhỏ đang nhe răng làm mặt quỷ với anh.
Thấy hàm răng cậu bé dính máu, Dạ Mạc Thâm khẽ động, vươn tay giúp cậu bé lau vết máu trên răng đi.
“Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Đậu Nhỏ đẩy tay anh ra, tức giận khoanh tay trước ngực, đầu ngặt về một phía không thèm để ý đến anh.
Trong ánh mắt màu mực của Dạ Mạc Thâm xuất hiện cảm giác buồn cười.
Tính tình thắng nhóc này thật lớn nhỉ? Nhưng mà, chuyện anh muốn biết thì anh sẽ
không bỏ qua. "Không nói? Vậy được, vậy cháu nói cho chú biết trước, cháu là al?" "Hừ.” Đậu Nhỏ không để ý đến anh quay người
đi hướng khác.
Dạ Mạc Thâm nhíu mày: “Vừa nãy.... Cháu gọi chú là ba?”
Cái chữ ba này rơi vào tai Đậu Nhỏ khiến cho cậu bé hơi phát điên, kiêu căng mở miệng: “Chú nghe lầm rồi, không phải tôi gọi chú là ba."
“Vậy sao? Vậy gọi ai? Cái người vừa mới ngoài cửa kia?”
Tất nhiên Dạ Mạc Thâm biết là không phải, chỉ là thằng nhóc này muốn chọc giận anh, cho nên anh dứt khoát trêu lại cậu bé.
Với khuôn mặt này, tuổi nhỏ như vậy, lại còn gọi anh là ba....
Mặc dù không thể tin được, nhưng.....
Sự thật bày ra ở trước mắt, anh còn có thể nghĩ như thế nào?
Đậu Nhỏ nhìn Dạ Mạc Thâm một cái, sau đó nguy hiểm nheo mắt lại: “Chú thật xấu, muốn tôi ra tay với chú Tiêu, nhưng tôi sẽ không!”
Dạ Mạc Thâm không ngờ đầu óc của thằng nhóc này lại linh hoạt như vậy, anh đưa tay bóp lấy khuôn mặt nhỏ của cậu bé, cùng cậu bé nheo mắt lại.