Tiểu Nhan đi tắm xong, khi đi ngang qua phòng cậu bé thì thấy nhóc con đang chu cái mông nhỏ của mình bận rộn thu dọn hành lý, cô ấy không nhịn được trợn mắt, vừa lau tóc vừa bước vào.
“Đậu Nhỏ, sao con thu dọn đồ đạc sớm vậy? Còn vài ngày nữa mới đến Tết mà.”
Đậu Nhỏ không quay đầu lại mà tiếp tục làm
việc chăm chỉ.
“Dì Tiểu Nhan đang nói chuyện với con đấy!” Tiểu Nhan thấy cậu bé không phản ứng lại mình liền không nhịn được dậm chân.
Nghe vậy, Đậu Nhỏ quay đầu và khịt mũi: “Dì, dì cũng biết mấy ngày nữa sẽ đến Tết Nguyên Đán nên cháu phải thu dọn hành lý trước để chuẩn bị. Sau đó, Đậu Nhỏ dường như cảm thấy vẫn chưa đủ nên nói thêm: “Đậu Nhỏ mới không giống dì Tiểu Nhan đầu, nước tới chân mới nhảy, như vậy là không được.”
Tiểu Nhan nghe vậy liền tức giận đến nỗi lông tơ dụng hết lên: “Cháu nói cái gì?" Giọng nói trở nên hung dữ.
Đậu Nhỏ hai tay chống nạnh, hừ một tiếng: "Lúc trước khi ở với mẹ, mẹ thường nói rằng dì Tiểu Nhan khi nào cũng liều lĩnh, thậm chí còn không thể chăm sóc bản thân, sau này dì sẽ chăm sóc người khác như thế nào?”
Chúa tôi.
Tiểu Nhan cảm thấy mình thực sự say rồi, cô ấy không ngờ rằng những lời Mộc Tử thuận miệng nói về cô, Đậu Nhỏ lại có thể nhớ rõ như vậy.
“Cháu đủ rồi đấy, cả ngày chỉ biết ghét bỏ dì Tiểu Nhan của cháu. Cứ châm chọc dì thì tốt hả? Nếu con còn chế dì nữa, dì sẽ không bỏ qua đâu, thậm chí còn không dẫn cháu ra sân bay, để tự cháu tìm cách đến sân bay đấy.”
Đậu Nhỏ không sợ, tự mình đi thì tự mình đi.
Chỉ là cậu nhóc còn quá nhỏ, trong tình huống không có người giám hộ, nếu tự mình cầm vé lên máy bay, e rằng sẽ không được thông qua xét duyệt.
Ai, nghĩ đến một thiên tài như mình vẫn phải ôm đùi dì Tiểu Nhan, Đậu Nhỏ cảm thấy buồn và tủi thân vô cùng.
Nhưng để gặp ba, mẹ, còn có ông ngoại được hồi của ba thì phải nhịn thôi. Nghĩ đến đây, Đậu Nhỏ đặt mấy thứ trong tay xuống, quay người chạy lại ôm đùi Tiểu Nhan: “Dì Tiểu Nhan, cháu sai rồi, thực ra dì Tiểu Nhan không hề liều lĩnh chút nào cả. Dì Tiểu Nhan siêu dễ thương, sau này sẽ là mợ Đậu Nhỏ nữa!”
Nghe được từ "mợ” này, trong lòng Tiểu Nhan cảm thấy thư thái hơn rất nhiều, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên.
“Vì tiếng mợ này của cháu, có chết dì cũng sẽ dẫn cháu tới đó, chẳng qua nếu lúc đó mẹ cháu trách dì thì cháu phải giúp đỡ dì.”
“Vâng ạ!” Đậu Nhỏ gật đầu, ngây thơ chớp mắt: “Cháu sẽ nói với mẹ những gì dì dạy cháu, là cháu đã lấy tính mạng ra đe dọa dì Tiểu Nhan đưa cháu đến đó.”
“Đúng vậy, đến lúc đó cháu còn phải thêm mắm thêm muối miêu tả cháu cầu xin dì như thế nào nhưng dì vẫn không đồng ý. Sau này lấy tính mạng ra uy hiếp, dì Tiểu Nhan không biết làm sao mới đồng ý, biết không?"
“Cháu biết rồi dì Tiểu Nhan.
Nhìn thấy vẻ mặt tự hào của dì Tiểu Nhan, Đậu Nhỏ không đành lòng vạch trần cô ấy, nói như vậy chắc chắn mẹ sẽ biết ngay rằng dì Tiểu Nhan đã dạy bé nói như vậy
Ha ha, dì Tiểu Nhan đúng là vừa ngốc nghếch vừa ngọt ngào!
"Đúng rồi, cậu của cháu còn chưa biết chuyện này đúng không? Nhất thiết đừng nói với anh ấy. Nếu để anh ấy biết hai chúng ta lén lút tìm mẹ cháu, anh ấy nhất định sẽ ngăn cản chúng ta.
Mặc dù Tiểu Nhan vô cùng muốn Hàn Thanh đi cùng họ để cô có thể vun đắp tình cảm với Hàn Thanh trong suốt cuộc hành trình, nhưng với tính khí của Hàn Thanh, chính là một kẻ điên chiều chuộng em gái.
Nếu anh ấy biết được, anh ấy không những không đi mà còn hạn chế hành động của cô và Đậu Nhỏ
Chỉ là Tiểu Nhan không ngờ rằng ngay sau khi cô vừa đặt vé xong đã có người tìm đến tận cửa.
Cô mới đi làm đang chuẩn bị tài liệu, thì nghe trợ lý nói có người tìm, nói mời đến phòng nghỉ ngơi, Tiểu Nhan tưởng là khách hàng liền nhanh chóng đi qua.
Không ngờ vừa mở cửa đã thấy người mà cô không muốn gặp nhất, Tiêu Túc!
Nhìn thấy Tiêu Túc, Tiểu Nha hơi ngạc nhiên, cô không ngờ người đến tìm cô lại là cậu ta, cả hai đã không gặp nhau kể từ khi cậu ta bị thương lần trước.
Đến giờ gặp lại, vết thương đã lành nhưng trên mặt vẫn để lại một vết sẹo mờ.
Tiểu Nhan sững sờ vài giây rồi mới bước vào. Nhìn thấy cô, Tiêu Túc cũng đứng lên, lộ ra nụ cười nhàn nhạt: "Tới."
Nhìn khuôn mặt cậu ta, Tiểu Nhan không nhịn đượcc hít một hơi. So với trước đây, Tiêu Túc đã giảm cân khá nhiều, cắm cũng nhọn hơn, vì gầy nên đường nét khuôn mặt cũng sâu sắc hơn, lông mày ánh mắt đầy cứng rắn. Tiểu Nhan vốn nghĩ Tiêu Túc sẽ trở nên xấu xí vì sẹo nhưng cô không ngờ rằng chẳng những vết sẹo không hề ảnh hưởng đến nhan sắc của cậu ta mà còn mang lại cho cậu ta một khí chất kiên nghị, dứt khoát.
Tuy nhiên, dù sao cô cũng từng thấy cậu ta bị thương, cảnh tượng đó bây giờ vẫn hiện ra trước mắt cô đẫm máu, Tiểu Nhan vẫn cảm thấy rất đau mỗi khi nhớ lại.
Cô nhếch môi cườ nhẹ với cậu ta: “Vết thương của anh... đều đã lành?”
Tiêu Túc sửng sốt, tựa hồ không ngờ rằng cô ấy sẽ quan tâm đến vết thương của mình, cậu ta sau một lúc mới phản ứng lại, gật đầu.
“Không sao rồi, cảm ơn sự quan tâm của cô.” Sau đó cả hai lại im lặng, Tiểu Nhan không biết tại sao bầu không khí giữa hai người lại xấu hổ như vậy, chẳng lẽ lúc cô ấy mới về đây, Tiểu Túc nói những lời đó khiến cả hai cãi nhau một trận nên giờ bầu không khí giữa hai người xấu hổ như vậy sao?
Một lúc sau, Tiểu Nhan một lần nữa mở miệng tìm không khí.
"Cái đó, sao anh lại đột ngột tìm tôi? Có gì cần tôi hỗ trợ sao?”
Tiêu Túc gật đầu, ý bảo cô ngồi xuống, sau đó lấy thẻ căn cước của mình ra đặt lên bàn, hành vi này khiến Tiểu Nhan vô cùng khó hiểu, nhìn cậu ta một cách nghi ngờ.
"Cái này có nghĩa là gì?”
Đột nhiên đưa thẻ căn cước cho cô?
Tiêu Túc suy nghĩ một lát, trong đầu liền sắp xếp lại lời nói, bất quá câu đầu tiên có vẻ không đúng lắm, Tiêu Túc cảm thấy tốt nhất mình nên nói trực tiếp thì hơn.
Vì vậy cậu ta nói thẳng: “Cô ra nước ngoài tìm cô Mộc Tử và tổng giám đốc Dạ Mạc Thâm đúng không?”
Nghe vậy, Tiểu Nhan sửng sốt, hỏi theo phản xạ: “Làm sao anh biết?"
Hỏi xong mới biết mình bị bại lộ liền đổi lời: “Không có, làm sao anh lại biết được những tin tức này?”
Phản ứng ngây ngô này đã bán đứng hết tất cả những gì cô ấy có mặc dù cô vẫn nghĩ mình đã che đậy tốt. Trong mắt Tiêu Túc hiện lên một nụ