Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 816: Tình cảm khó hiểu




Hình như lần đầu tiên trong cuộc đời được phụ nữ ôm như vậy, cả người Da Mạc Thầm đứng im bất động không dám nhúc nhích một tý nào. Người cô ấy so với bản thân khác biệt hoàn toàn. Làn da mềm mại như bông khiến người ta có cảm giác quyến luyến mãi không rời.

Dạ Mạc Thâm vừa định giơ tay lên thì Hàn

Mộc Tử đẩy anh ra.

“Thôi anh về đi."

Mí mất Dạ Mạc Thâm giật một cái. Nhanh vậy à? Anh còn chưa kịp phản ứng gì thì Hàn Mộc Tử đã mở cửa, đẩy anh ra ngoài xong nói tạm biệt, rồi chẳng do dự gì đóng luôn cửa nhà lại. Một mình anh đứng trong bóng tối nghe âm thanh ừ a từ phòng bên cạnh

Đúng là người phụ nữ độc ác! Một giây trước vẫn còn nói thích anh, một giây sau đã đẩy anh ra ngoài. Người sáng năng chiều mưa khó đoán trước được chính là cô ấy chứ ai?

Nhưng có điều

Dạ Mạc Thâm liếc mắt nhìn sang phòng bên cạnh. Cô ấy sống ở đây, chẳng lẽ hôm nào cũng phải nghe những âm thanh này sao? Tuy biết rằng do người khác gây ra nhưng trong lòng Dạ Mạc Thâm vẫn cảm thấy không thoải mái.

Hàn Mặc Tử chốt cửa xong thì nhanh

chóng chạy vào nhà tầm nhìn vào gương, tất vào mặt mấy cái thấy đau đau mới dám khẳng định tất cả những gì vừa xảy ra hoàn toàn không phải đang mơ. Điều có không thể ngờ là Da Mạc Thầm thay đổi qua nhanh. Cô cứ tưởng rằng sau khi định hôn với người khác rồi thì anh sẽ coi mình như người xa lạ. Cô tự nhìn mình trong gương rồi bất giác mim cười. Nhưng nụ cười ấy chẳng mấy chốc lại vụt tắt. Sắc mặt có nghiêm túc trở lại, nhớ về những lời mà chiều nay Đoan Mộc Trạch nói với mình. Tin tức về cô và Dạ Mạc Thâm trên truyền thông nước ngoài đã bị xóa sạch. Vậy có nghĩa những người biết chuyện đó không nhiều, mà kể cả có người biết đi chăng nữa thì cũng bị mua chuộc rồi. Còn người đứng sau là ai thì vừa nghĩ là biết ngay.

Lúc trước khi Hàn Mặc Tử định dùng cách này để xích lại gần Dạ Mạc Thâm hơn cũng không phải là chưa suy xét đến vấn đề này. Dù sao Uất Trì cũng là một gia đình tại to mặt lớn, gần như có thể một tay che trời thì làm sao có thể không biết tin tức và có và Dạ Mạc Thảm. Xem ra, sự việc còn khó giải quyết hơn những gì có tưởng tượng

Hàn Mặc Tử cầm điện thoại lên định gọi cho Tô Cửu nhưng nhìn đồng hồ lại có chút do dự vì giờ này có lẽ cô ấy vẫn chưa tan làm. Không còn cách nào khác, cô đành gửi cho Tô Cứu một tin nhắn bảo cô ấy mai mà rảnh thì liên lạc với mình. Xong cô thu dọn đồ đạc rồi đi ngú.

Đêm nay Hàn Mộc Tử có một giấc mơ. Trong giấc mơ ấy, Dạ Mạc Thâm liên tục áp cô vào tường hòn tham thiết Dạ Mạc Thâm trong giấc mơ thậm chí còn mãnh liệt hơn ngoài đời thật, cô không có cách nào ngăn lại được. Sau khi mở mắt ra thì trời đã sáng rồi. Cô mất nhằm mất mở xoay người một cái thì thấy bản chân mềm nhũn, mơ và thực lẫn lộn hết cả Một lúc sau, Hàn Mặc Tử chẳng còn phân biệt được những cảnh tượng kia là mơ hay là thực. Nhưng có một điều chắc chắn là có phải dậy chuẩn bị đi làm rồi. Thu dọn đồ đạc đi ra ngoài thì đúng lúc cũng gặp đối bạn trẻ phòng bên cạnh đi ra. Cô gái kia người cứ nhũn oặt như rần dinh chặt vào người con trai kia, giọng nói thì điệu đà. "Hôm nay chúng ta ăn gì vậy anh?" Cậu con trai kia chiều chuộng cười nói: "Em thích món gì thì chúng mình đi ăn món đó." Nói xong cô gái ấy vô tình lướt qua Hàn Mộc Tử, vì là hàng xóm với nhau nên cô ta dịu dàng cười với cô một cái.

Nhìn thấy thế, Hàn Mộc Tử lại nghĩ đến âm thanh tối qua mình nghe được, bỗng nhiên mặt nóng hừng hực, vội gật đầu với cô gái kia rồi chay di mat.

Trên đường đi làm, cô nhận được điện

thoại của Geogre Alo

"Chị dâu, tối qua chị dâu

"Tôi qua lúc sau Uất Trì đi tìm cô phải

không? Cậu ấy có giải thích rõ ràng cho cô không?"

Ây da, Geogre đúng là hóng hớt

Hàn Mộc Tử bất lực trả lời: "Sao cậu muốn biết mà không trực tiếp đi hỏi anh ấy đi, như vậy có phải nhanh hơn không?"

Geogre ở đầu dây bên kia bĩu môi: "Đừng thế chứ, em nào dám hỏi anh ta. Tối qua tôi nói sai mấy câu, ánh mắt của cậu ấy lúc đó suýt chút nữa là giết chết tôi rồi cô biết không? Nhưng mà chị dâu à, có điều này tôi nhất định phải nói với cô, là Uất Trì trong sạch đó

Trong sạch? Hàn Mặc Tử hơi nheo mắt. Geogre nói tiếp "Hôm qua tôi đến khách sạn hai nhà Đoan Mộc và Uất Trì ăn cơm. Sau khi Uất Trì đi về tôi đã xuống dưới chờ rất lâu. Ông già Uất Trì cùng lão già nhà Đoan Mộc cũng đi ra theo. Cô đoán xem sau đấy tôi nhìn thấy cái gi?"

Hàn Mặc Tử: "... Đừng tỏ ra huyền bí nữa, có gì nói thẳng ra đi."

"Trời chị dâu ơi, cô đúng là tình tình khó chiều mà. Lẽ ra lúc này trí tò mỏ của có phải bị tôi khơi dậy rồi mới đúng chứ, sao lại hung dữ như vậy...

"Được rồi được rồi. Tôi nói cho cô biết luôn. Tôi cũng muốn ở lại nghe ngóng tình hình tỷ ấy mà. Sau khi Uất Trì đi được một lúc thì ông cụ nhà cậu ta cũng đi xuống, sắc mặt không tốt lầm. Như thế thì cũng không có gì nhưng sau đó Đoan Mộc Ngạo Thiên đi ra gần như nổi giận đùng đùng, Đoan Mộc Tuyết đi phía sau ông ta, khóc nhỏe hết cả lớp trang điểm. Tôi nhìn cô ta ăn mặc trang điểm cẩn thận, nhưng tiếc là chống lọt được vào mắt ai đó.

Đoan Mộc Tuyết Hàn Mặc Tử không ngờ rang cái tên này lại xuất hiện giữa cuộc đời của cô và Dạ Mạc Thâm Lúc trước gặp mặt có ta đã để lại ấn tượng không tốt, rõ ràng biết rằng đối phương có bạn gái rồi mà vẫn muốn thành một đối với người ta. Cũng giống như lần này. Dạ Mạc Tham mất trí nhớ, cô ta biết rõ mòn một những chuyện xảy ra giữa cô và anh, thế mà vẫn muốn đính hôn với anh. Haizz, trên đời này có những người vì tình yêu và khoái cảm mà đến cả đạo đức cũng không màng nữa sao?

"Chị dâu, tóm lại là tôi tận mắt chứng kiến, trong mắt của Uất Trì chỉ có cô. Cho dù hai người mới quen nhau được một thời gian ngắn nhưng có có thể khiến Mất Trì suốt ngày quanh quần bên có như vậy thì hán là có sức hút riêng. Vì vậy, haha... Sau này tôi không phải lo lăng chuyện của hai người nữa rồi.

Nghe anh ta nói như vậy, Hàn Mặc Tử bằng nhớ lại những ngày qua đều là Geogre mai mối cho hai người. Thời gian ba người ở cạnh nhau anh ta cũng thường xuyên khích lệ Dạ Mạc Thậm. Nói gì thì nói nhưng đúng là có anh ta thì bớt phải hao tâm tổn lực nhiều

Hàn Mộc Tử kiệm không nối mà hỏi: "Geogre, tại sao anh lại muốn giúp tôi?"

Geogre a lên một tiếng, sau đó cười nói: "Chẳng tại sao cả. Nói chung là tại tôi buồn chán quá thôi."

"Cứ coi là buồn chán đi thì cũng không đến

mức... "Được rồi chị dâu Bây giờ đang trên đường đi làm phải không? Vậy thôi tôi không làm có nữa." Nói xong, chẳng đợi cô trả lời lại thì đã tắt máy. Nghe tiếng máy bận, Hàn Mặc Tử đơ ra một lúc mới cất điện thoại đi. Geogre lại giúp cô mấy chuyện này chắc không chỉ đơn giản như Anh ta nhất định có mục đích gì đó. Mà cho dù là mục đích gì đi nữa thì cũng sẽ không tự làm khổ mình như vậy.