*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hàn Mộc Tử tiến người xuống đến lầu, nhìn hai người họ lên xe rời đi, lúc vừa định quay về, chủ nhà cũng đã quay trở lại, mỉm cười đi theo bước của cô.
“không thể nhìn ra, cháu lại có thể có một người bạn trai đẹp trai và giàu có như vậy.”
Hàn Mộc Tử: “…dì chủ nhà, anh ấy l: “Được rồi, cháu không cần giải thích, dì là người từng trải, mọi chuyện dì đều hiểu hết.
Không sao cả, thỉnh thoảng cháu đưa bạn trai trở lại đây, dì sẽ không nói gì cả đâu”
Nói xong, chủ nhà cười với cô một cách mờ ám, ngay sau đó đi lên lầu.
Hàn Mộc Tử có chút mệt mỏi, cũng lười phải đi giải thích, dứt khoát đi thẳng lên lầu.
Lúc nãy có hai người ở trong phòng cùng với cô, cho nên vô cùng náo nhiệt, nhưng mà lúc này đẩy cửa ra lại chỉ còn có một mình bản thân cô, Hàn Mộc Tử đột nhiên cảm thấy có chút vắng vẻ lạnh lẽo.
ôi Con người, quả nhiên là không thể quen với một vài chuyện.
Ví dụ, sau khi ở trong bóng tối một thời gian dài, rồi đột nhiên nhìn thấy ánh sáng, thì không thể chịu đựng được, rồi lại quay về trong những ngày tối tăm. Nhưng mà, nếu như vẫn cứ ở trong bóng tối, thì vĩnh viễn sẽ không bao giờ nhìn thấy ánh sáng. Như vậy bạn sẽ mãi mãi không biết lúc nhìn thấy ánh sáng rốt cuộc là sẽ như thế nào, và bạn sẽ không khao khát điều đó.
Hàn Mộc Tử trong lòng âm thầm than thở, sau đó bắt đầu thu dọn nhà cửa, kết quả là phát hiện ra rằng bộ vest mà cô đã giặt sạch cho Dạ Mạc Thâm, nhưng anh lại quên mang về rồi.
”…Không phải anh vì bộ vest này mà mới tới đây sao? Tại sao đến lúc rời đi còn không mang theo?” Hàn Mộc Tử cầm bộ đồ lên, chịu không được phun tào ra vài câu.
Nếu anh đã không mang đi, vậy tạm thời cô sẽ giữ lại bảo quản nó thay anh. Nhưng lần này, Hàn Mộc Tử không dám treo bộ vest trong tủ của mình nữa, mà treo bộ vest trên ban công, sau đó chuẩn bị đi tắm.
Vào phòng tắm rồi, Hàn Tử phát hiện ra rắng Dạ Mạc Thâm lúc nấy đã để lại quần áo cũ của mình ở đây khi anh đi tắm.
Cô sững sờ nhìn đống quân áo cũ, rồi nghĩ đến điều gì đó, đôi má trắng nốn bắt đầu ửng hồng lên.
Ngay khi Dạ Mạc Thâm và George bước.
vào cửa, thì người hầu kính cẩn bước tới và nói: “Ông chủ đang ở phòng làm việc trên lâu đợi cậu.”
“Tôi biết rồi”
Dạ Mạc Thâm trực tiếp đi thẳng lên lầu, đi về hướng phòng làm việc, George bước nhanh theo sau, một bên nói: “Tôi đoán là chắc hai ông cháu của nhà Đoan Mộc đã rời đi rồi, lúc nãy không còn thấy xe của bọn họ nữa”
“Ừ7 Anh thản nhiên đáp lại một câu.
George: “Nếu ông ngoại Uất Trì thực sự muốn hai người đính hôn với nhau thì sao?”
Dạ Mạc Thâm không trả lời câu hỏi của anh ta, nhưng trong lòng anh có một câu trả lời rất rõ ràng, đó chính là… anh sẽ không đính hôn với Đoan Mộc Tuyết.
Gõ gõ “Mời vào.”
“Không có cách nào khác rồi, bộ não tự nhiên của cháu chỉ có thể phát triển trong vấn đề này, còn những vấn đề khác… thì không thể được.”
Uất Trì Kim thở dài nặng nề, sau đó nhìn Dạ Mạc Thâm, người đã im lặng không nói gì sau khi bước vào, rồi nghiêm nghị nói: “Nếu cháu đã đến rồi, vậy hãy đến đây ngồi xuống đi. Ông ngoại có chuyện quan trọng muốn nói với cháu.”
Dạ Mạc Thâm đi tới ngồi xuống đối diện với Uất Trì Kim, George vốn dĩ muốn đi ra ngoài, ai mà ngờ Uất Trì Kim đột nhiên nói một câu: “Cháu cũng ngồi đi, cũng không có chuyện gì bí mật cả.”
“Cảm ơn ông, ông ngoại Uất Trì”
George vội vàng kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Dạ Mạc Thâm, thực ra anh biết ông ngoại Uất Trì sẽ để anh ở lại, chẳng qua chỉ là muốn giả vờ làm ra vẻ trước mặt anh, nếu không thì… có vẻ ông ta quá tầm phào.
Uất Trì Kim nhìn quan sát Dạ Mạc Thâm, cũng không biết anh đang suy nghĩ cái gì, cả buổi không hề lên tiếng, lâu sau mới nói một câu: “A Thần, cháu… cảm thấy thế nào về đứa nhỏ Tiểu Tuyết?”
George: “…
Chất tiệt, anh ta thực sự đã đoán đúng Ông ngoại Uất Trì, đây là điềm báo của việc muốn cho Uất Trì Thâm và Đoan Mộc Tuyết đính hôn.
Ông nhìn Uất Trì Thâm và nắm chặt tay lại Đừng có để ông thất vọng, và cũng đừng để cô giúp việc nhỏ thất vọng, Uất Trì Thâm.
Dạ Mạc Thâm ngước mắt lên, phát hiện mắt ông ngoại của anh đang chăm chú nhìn thẳng vào anh, như thể đang quan sát vào cảm xúc và phản ứng của mình, anh mím chặt đôi môi mỏng toát ra hơi thở băng giá.
“Không biết.”
Anh nói hai từ.
Uất Trì Kim nghe xong thì liền nhíu mày lại: ‘Không biết là có ý gì hả?”
Dạ Mạc Thâm: “Cháu không để ý, cháu không biết rõ.”
Uất Trì Kim: “…
Điều này là để chứng tỏ rằng anh đối với Đoan Mộc Tuyết không có hứng thú, cho nên không để ý, hơn nữa có ý là anh không biết anh không rõ.
George âm thầm khen Dạ Mạc Thâm.
Anh ta còn đang băn khoăn không biết Dạ Mạc Thâm sẽ trả lời như thế nào, nghĩ rằng anh sẽ lịch sự khiêm nhường một chút trước mặt Uất Trì Kim, ai biết rằng anh lại có thể không giữ cho ông ta một chút thể diện nào cả.
Quả nhiên là, Uất Trì Kim nghe xong gần như nôn ra máu.
“Anh, thái độ của anh bây giờ là như thế nào? Anh nói anh không để ý tới là có ý gì?
Lúc anh bị bệnh, Tiểu Tuyết ngày nào cũng đến thăm anh. Đứa nhỏ này tâm tình tốt Tuyết đó quả thực là trưởng thành rất xinh đẹp, nhưng mà… rất nhiều chuyện đều là không thể miễn cưỡng ép buộc được đúng không ạ?
Nói đến đây, Uất Trì Kim hừ lạnh một tiếng, nạng trong tay nện trên mặt đất: “Được rồi, hóa ra hai đứa đã trao đổi bàn bạc với nhau trước rồi, cố ý tới đây để đối phó với một lão già như ta sao? “