Thì có phải sẽ gặp được Mạc Dạ Thâm không?
Nghĩ đến đây, cô vô thức sở xuống bụng mình. Cô đang cảm thấy rất đói, rõ ràng cô biết là mình nên lập tức về nhà, ăn một chút đồ ăn, rồi đi tắm và đi ngủ. Vì dù sao thức khuya cũng không tốt cho sản phụ
Nhưng... so ra thì hình như Mạc Dạ Thậm có sức hút lớn hơn.
Cô đúng là trọng sắc khinh con.
Hàn Mặc Tử nhìn sang George, vẻ mặt hơi khó hiểu, mà cũng hơi nghi ngờ. George sợ cô không tin, lấy điện thoại ra đưa cho cô xem: "Vừa nãy tôi vừa gọi điện thoại cho Uất Trì Thâm, mời cậu ấy đi ăn khuya, cậu ấy cũng đã đồng ý rồi. Buổi tối hôm nay không phải mọi người phải tăng ca sao? Đến giờ này rồi chắc cô cũng đói rồi chứ? Đi thôi, đi ăn khuya rồi tôi đưa cô về."
George nói chuyện rất thắng thần, hơn nữa lại hiểu rất rõ tình hình công ty và hình như còn có quan hệ rất tốt với Mạc Dạ Thậm.
Hàn Mặc Tử phải thừa nhận là mình đã động lòng.
Đúng là cô muốn có thêm tương tác với Mạc Dĩ Thâm, vì như thế sẽ kích thích anh nhiều hơn, biết đâu có thể khiến quá trình phục hồi trí nhớ của anh cũng diễn ra nhanh chóng hơn? “Nhưng.." Mặc dù đã động lòng nhưng Hàn Mộc Tử vẫn còn do dự, dù sao thì cô cũng chỉ là một nhân viên, bây giờ mà cô đi ăn khuya thì không phải hơi kỳ lạ sao? “Cô còn nhưng nhị gì nữa? Cô suy nghĩ nhiều như vậy làm gì? Cơ hội không chờ đợi một ai đâu, cô mau lên xe đi. George không cho Hàn Mặc Tử cơ hội để suy nghĩ thêm nữa, anh ta vươn tay ra kéo tay của cô, mở cửa xe rồi đẩy cô vào trong.
Động tác của anh ta vẫn xem như nhẹ nhàng, Hàn Mặc Tử cũng dùng dâng một lúc rồi cũng lên xe. George đóng cửa xe lại và ngồi lên vị trí ghế lái.
Ngay sau đó, anh ta cười và nói: "Vậy chúng ta chuẩn bị xuất phát nhé
Hàn Mộc Tử gật đầu nhưng không nói gì nữa. Chiếc xe đi nhanh trên con đường bằng phẳng, Hàn Mộc Tử nhìn khung cảnh rực đèn bên ngoài cửa sổ Thật ra, những kiểu đèn này không khác gì so với trong nước.
Chỉ có người bên cạnh cô là không giống
George vừa lái xe, vừa nhìn vào kính chiếu hậu, đánh giá Hàn Mộc Tử một lượt. Cuối cùng anh ta mới phát hiện ra hình như cô đẹp hơn so với tưởng tượng của anh rất nhiều.
Sắc đẹp của cô không thuộc kiểu khiến cho người khác phải thốt lên kinh ngạc, mà là kiểu khiển người khác bất ngờ hết lần này đến lần khác về vẻ đẹp của cô. Nhất là đôi mắt bình tĩnh đến mức dường như không có cảm xúc gì đó của cô, đúng là không khác gì một dòng suối băng lạnh ngắt.
Mặc dù lạnh lùng, nhưng lại trong vắt không một gợn sóng khiến người khác luôn muốn nhìn về phía đó.
Là cảm giác kích động người ta, muốn khuấy đảo mặt nước tĩnh lặng ấy lên, nhưng rồi lại là cảm giác tiếc rẻ không muốn. Trong lòng George cảm thán một câu, đúng là người phụ nữ mà Uất Trì Thầm yêu thích, quả nhiên là không đơn giản.
Lúc đầu anh ta chỉ tưởng Hàn Mộc Tử là một cô gái có vẻ ngoài ưa nhìn, thân hình đẹp, nhưng bây giờ nhìn lại hình như có cũng là một cô gái có nội hàm.
Cô bình tĩnh, điềm đạm, không vội vàng hấp tấp.
Nghĩ đến đây, George không khỏi cảm thấy tò mò về Hàn
Mộc Tử. “Cô quen Uất Trì Thâm bao lâu rồi?”
Từ lúc cô lên xe đến giờ, không khí trên xe vẫn rất tĩnh lặng.
Cô hoàn toàn không có ý muốn nói chuyện với đối phương nên cô cử nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô đang nghĩ không biết lát nữa cô gặp Dạ Mạc Thầm thì cô sẽ nói gì và làm gì.
Có những chuyện khiến cô phải suy nghĩ đến mức xuất thân.
Đột nhiên, giọng nói của người đàn ông trong xe khiến cô hoàn hồn lại. Cô "a” một cầu rồi nhìn sang đối phương.
George thấy ảnh mát mông lung của cô, hình như bây mới nhận ra sự tồn tại của anh ta.
George: "..." giờ cô
Anh ta thật muốn nổi điên lên. Rõ ràng là anh ta mời cô lên xe, cuối cùng đến khi cô lên xe rồi lại coi anh ta như không tồn tại? Sao cái nết này y hệt như của Uất Trì Thầm vậy?
Nhưng Hàn Mộc Tử vẫn đỡ hơn Uất Trì Thầm rất nhiều, sau khi cô hoàn hồn lại, cô mím môi nhìn anh ta và nở một nụ cười nhàn nhạt. “Anh nói gì cơ?
George thấy vậy thì cũng thầm cảm thán trong lòng, cô gái này cười lên đúng là đẹp hơn rất nhiều.
Anh ta liếm môi hơi xấu xa: “Đừng giả vờ nữa, nếu cô mới quen Uất Trì Thâm thì làm sao có thể như thể được?" “Mặc dù tôi và Uất Trì Thâm quen biết chưa lâu nhưng tôi
Hàn Mặc Tử: ".. biết... trong lòng anh ta không tiếp nhận được một người phụ nữ nào cả, cô chính là người đầu tiên mà tôi biết
Nghe đến đây, Hàn Mộc Tử không biết nên vui hay nên buồn. Theo lý mà nói, nếu như tính cách của Mạc Dạ Thâm trở lại như lúc trước thì có muốn tiếp cận với anh sẽ càng khó hơn, nhưng cô cũng thấy vui vì Mạc Dạ Thâm là người như vậy.
Nếu không... Mạc Dạ Thâm không từ chối bất cứ cô gái nào đến với mình thì không biết bây giờ cô đã có bao nhiêu tình địch rồi? “Tôi nói như vậy mà cô không suy nghĩ gì sao?" George còn tưởng rằng mình nói như vậy Hàn Mặc Tử sẽ kích động, hoặc cũng cảm thấy phấn khích hơn.
Nhưng không ngờ cô lại lạnh lùng ngồi yên ở đó, hai mắt rũ xuống, hàng lông mi dài che đi đôi mắt đẹp của cô, cô giống như đang bận suy nghĩ chuyện gì đó.
Thấy George hỏi, cô mới ngẩng đầu lên nhìn: "Tôi có thể có suy nghĩ gì được, mọi chuyện không giống như anh nghĩ đâu." Cô biết George đang nghĩ cô cũng là một cô gái đang thâm thương trộm nhớ Mạc Dạ Thâm, hoặc là cảm thấy hai người đã quen biết nhau rất lâu rồi.
Cô phải thừa nhận là mình đang thầm thương trộm nhớ Mạc Dạ Thâm. Nhưng cô và Mạc Dạ Thâm là lưỡng tình tương duyệt, chỉ là
Mạc Dạ Thâm đang bị mất trí nhớ mà thôi.
Mọi chuyện rất phức tạp nên đương nhiên cô cũng không nói ra cho George biết: "Không phải như tôi nghĩ sao? Vậy thì quan hệ của hai người là thế nào?" George vô cùng tò mò: “Đây là lần đầu tiên tôi thấy Uất Trì
Thâm đối xử với một người phụ nữ như thế, cô đừng có lừa tôi, cô nói rõ xem hai người đang có quan hệ gì xem nào, thỏa mãn cơn tò mò của tôi một chút. Hàn Mộc Tử chỉ tiếp tục mỉm cười, nếu như cô không trả lời nữa thì e rằng anh ta sẽ bám lấy chủ đề này mãi.
Suy nghĩ một lúc, Hàn Mộc Tử đẩy quả bóng sang lại về phía anh ta. “Nếu như anh thật sự muốn biết thì tôi thấy là anh không nên hỏi tôi, việc này anh nên đến hỏi Uất Trì Thâm thì hơn. George muốn độn thổ: “Bảo tôi đi hỏi cậu ta sao?” Tha cho anh ta đi, không kể đến chuyện anh ta không có gan hỏi. Cho dù anh ta có gan hỏi thì liệu Uất Trì Thâm có nói cho anh ta biết không?
E rằng đến lúc đó Uất Trì Thậm chỉ lạnh lùng liếc anh ta một cái rồi lại bảo anh ta nhanh chóng cút ra ngoài.
Đúng là khiến người khác tức đến phát điên, căm hận đến ngứa ngáy trong lòng.
Nhưng tối nay, George thấy cơ hội của mình đã đến rồi.
Anh ta cảm thấy như mình đã nắm được tháp của Uất Trì
Thâm.
George không trả lời lại Hàn Mộc Tử nữa mà nhân lúc chờ đèn đó, anh ta nheo mặt gửi một tin nhắn cho Uất Trì Thầm. “Người phụ nữ của cậu đang ở trên xe của tôi."
Gửi đi xong, George đắc ý để điện thoại sang một bên, trong lòng anh ta không cần nói cũng biết đang cảm thấy sung sướng như thế nào. Chỉ cần Uất Trị Thâm nhìn thấy dòng tin nhắn này rồi xuất hiện, thì đến lúc đó anh ta sẽ há há há