Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 742




Sau khi người vừa đi khỏi, Tiểu Nhan liền kéo Hàn Mộc Tử lại.

“Cậu cứ tùy tiện bỏ qua cho cô ta như vậy sao?”

Hàn Mộc Tử nhìn xung quanh rồi nói: “Nói cắt giảm nhân sự cũng chỉ là hù dọa thôi, chặn miệng của một số người lại.”

Sau khi hai người vừa ngồi xuống múc cơm, Tiểu Nhan lặng lẽ nhìn người bên cạnh mình, hạ thấp giọng nói: “Nhưng mà cậu một mực đợi anh ấy trở về à?”

Nghe thấy vậy, động tác tay của Hàn Mộc Tử dừng lại, ngước mắt nhìn về phía Tiểu Nhan mà không nói lời nào. Tiểu Nhan bị ánh mắt lạnh lùng của cô làm cho phát sợ, rụt cổ lại rồi giải thích: “Thực ra tớ không có những ý nghĩ khác với anh ấy. Chỉ là tớ muốn biết, nếu như anh ấy mãi vẫn không có tin tức về anh ấy thì chẳng lẽ cậu sẽ đợi mãi sao? Một mực quản lý công ty thay anh ấy? Nếu vẫn cứ tiếp tục như vậy thì cậu sẽ rất mệt mỏi đấy.”

“Tiểu Nhan.” Hàn Mộc Tử đột nhiên gọi tên cô ấy.

“Hả?”

Lần đầu tiên, Hàn Mộc Tử nghiêm túc nhìn Tiểu Nhan rồi nhả ra từng chữ.

“Tớ vẫn sẽ đợi anh ấy, nhất định anh ấy sẽ trở lại”

Ánh mắt cô rất kiên định, Tiểu Nhan cũng không tiện nói gì nữa. Cô ấy chỉ gật đầu một cái, sau đó liền cúi đầu ăn cơm.

Thật ra thì, trong khoảng thời gian một tháng chờ đợi này, không chỉ Tiểu Nhan mà còn có rất nhiều người khác nghĩ rằng nhất định Dạ Mạc Thâm đã xảy ra chuyện trên máy bay rồi, không thể nào sẽ quay trở về được. Nhưng chỉ có Hàn Mộc Tử và Đậu Nhỏ vẫn luôn luôn tin rằng, chắc chắn Dạ Mạc Thâm sẽ quay trở lại.

Chỉ là anh tạm thời mất tích thôi.”

Haizz, Tiểu Nhan nhìn Hàn Mộc Tử trông khá tiều tụy trước mặt mà trong lòng cảm thấy rất đau lòng.

Phải có bao nhiêu quyết tâm thì mới có thể duy trì được sự tin tưởng ấy chứ?

Bất thình lình, Tiểu Nhan cảm thấy rằng mặc dù mình không có được Hàn Thanh, nhưng mỗi ngày đều có thể nhìn thấy anh ấy đang khỏe mạnh cũng là một chuyện rất hạnh phúc.

Dáng vẻ yêu nhưng không được ở bên nhau này của Mộc Tử.

Nếu như Dạ Mạc Thâm thật sự xảy ra chuyện, vậy thì đó chính là âm dương cách biệt.

Nhưng mà những lời này, Tiểu Nhan không dám nói trước mặt Hàn Mộc Tử.

Ăn cơm xong, mọi người lại quay trở lại phòng làm việc của mình.

Sau khi kết thúc một ngày làm việc, Hàn Mộc Tử lại kéo lê cơ thể đầy mệt mỏi của mình về nhà. Vừa mới chuẩn bị nằm xuống thì liền nhận được điện thoại của Tô Cửu.

“Thư ký Tô?”

Hàn Mộc Tử có chút nghi ngờ. Lúc này đã tan làm rồi, cô ta còn tìm mình có chuyện gì chứ?

“Cô Mộc Tử, có tin tức, tôi phải nói qua với cô.”

Giọng nói của cô ta vô cùng trịnh trọng.

Vốn dĩ Hàn Mộc Tử đã mệt đến nỗi không còn sức lực nào cả, lúc này, vừa nghe được âm thanh trịnh trọng như thế này của Tô Cử, cô liền lập tức bật dậy.

Mặc dù mấy ngày nay, ngày nào Tô Cửu cũng gọi điện thoại cho cô. Nhưng mà cô ta rất ít khi sử dụng giọng điệu như vậy để nói chuyện với mình.

“Chuyện gì?”

Bên kia, Tô Cửu hơi cười cười, giọng nói chứa đầy sự mừng rỡ: “Cô Mộc Tử, chúng ta… Có thể tìm được cậu Dạ rồi.”

“Tùng.”

“Tùng tùng.”

Hàn Mộc Tử sửng sốt một lúc lâu rồi mới phản ứng lại được. Cô cảm thấy choáng váng đầu óc nhưng lại không hề bị ngất đi.

Tình trạng này có thể là do bị kích động quá mà thôi. Cô cắn môi dưới của mình, bàn tay siết chặt điện thoại.

“Cô nói thật sao?”

Vừa dứt lời, cô liền đứng bật dậy: “Thật sự tìm được rồi sao? Ở đâu vậy? Anh ấy thế nào rồi?”

“Cô Mộc Tử, trước tiên cô đừng quá lo lắng. Chúng tôi đã nhận được tin tức rồi, mức độ chính xác nên đến tám chín mươi phần trăm. Nhưng mà… Có một số việc, chúng tôi cũng không dám quá chắc chắn, cho nên… Muốn mời cô Mộc Tử tự mình đi xem.”

Có một số việc không xác định được?

“Chuyện gì?”

Tô Cửu cũng không nói thẳng ra là chuyện gì mà chỉ nói: “Tổng giám đốc Hàn nói, với tính cách của cô Mộc Tử thì chắc chắn không thể nào chờ được qua đêm nay. Cho dù có chờ được thì đêm nay chắc cũng ngủ không yên giấc. Cho nên, tôi đã mua vé máy bay cho cô ngay trong tối nay rồi. Chú Nam đang trên đường đi đón cô rồi.”

“Chú Nam, chú ấy đã đi rồi sao?”

“Vâng, chắc khoảng hai mươi phút nữa sẽ đến chỗ của cô Mộc Tử thôi, cô Mộc Tử cũng có thời gian thu dọn một chút. Đúng rồi, cô Mộc Tử cũng không cần lo lắng cho Đậu Nhỏ đầu ạ, sau đó tự nhiên sẽ có người chăm sóc cho cậu bé”

Có Hàn Thanh và Tiểu Nhan ở đây, Hàn Mộc Tử tự nhiên cũng không cần lo lắng cho Đậu Nhỏ, gật đầu nói “Được rồi”.

“Cô Mộc Tử thu dọn đồ đạc đi nhé, tôi cúp máy trước đây.”

Sau khi cúp điện thoại sau, Hàn Mộc Tử buông điện thoại di động xuống, đứng dậy lập tức đi thu dọn đồ đạc.

Lúc mở tủ ra để lấy vali đựng đồ, tay Hàn Mộc Tử hơi run rẩy, sau đó vali bị đập xuống đất.

Cô sững sờ mất mấy giây, sau đó vội vàng nhặt lên. Mặc dù có những hai mươi phút nhưng mà Hàn Mộc Tử chỉ tốn có mấy phút đã thu dọn xong đồ đạc của mình, đem theo chứng minh nhân dân và hộ chiều rồi đi ra cửa đứng đợi.

Chú Nam vẫn còn chưa tới biệt thự Hải Giang. Hàn Mộc Tử cũng không biết là mình đợi bao lâu thì cuối cùng cũng nhìn thấy xe của chú Nam đang chạy đến.

“Chú Nam. Lúc Hàn Mộc Tử nhìn thấy chú Nam xuống xe, suy nghĩ vô cùng kích động.

“Cô Mộc Tử.” Chú Nam cười tủm tỉm đi tới, chủ động nhận lấy vali từ trong tay Hàn Mộc Tử, thả vào cốp xe rồi nói: “Cậu Hàn bảo tôi đến đón cô tới sân bay, tiện đường ăn một chút gì đó. Cô Mộc Tử vẫn còn chưa ăn bữa tối đúng không?”

Hàn Mộc Tử lắc đầu một cái, cũng không thèm để ý đến chuyện ăn cơm tối, chỉ nhìn chú Nam hỏi: “Chú Nam, thư ký Tô nói... Là thật sao?”

Đến tận bây giờ, tim của cô vẫn chưa đập bình thường trở lại, giống như là trong đầu đang nổ tung, bốc khói vậy. Trong đầu hiện ra vô số hồi ức, còn cả lời chấp thuận của anh đang văng vẳn bên tại mình, giống như là cưỡi ngựa xem hoa. Sau khi chú Nam cất hành lí xong, ông ta vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy hốc mắt Hàn Mộc Tử ửng đỏ, cảm thấy đáy lòng mình mềm nhũn. Ông ta hiền lành nói: “Cô Mộc Tử, nếu như không phải có xác suất rất cao thì Thư ký Tô và cậu Hàn cũng sẽ không mua vé may bay gấp cho cô làm gì. Đây là chuyện tốt mà, đừng nghĩ lung tung nữa. Cô Mộc Tử mau lên xe đi.”

Hàn Mộc Tử sửng sốt, lúc này mới kịp phản ứng.

Đúng vậy, đây là chuyện tốt mà. Cô buồn bã cái gì nhỉ?

Nghĩ tới đây, Hàn Mộc Tử chợt nuốt lại hết những giọt nước mắt đang đọng ở hốc mắt ngược vào trong, để lộ ra một nụ cười rồi nhẹ giọng nói: “Chú Nam nói đúng. Nếu như không nắm chắc thì anh tôi và Thư ký Tô cũng sẽ không nói chuyện này với tôi đâu.”

“Vậy chúng ta bắt đầu xuất phát đến sân bay luôn nhé?”

“Được.”

Hàn Mộc Tử gật đầu, đi theo chú Nam lên xe.

Sau khi lên xe, chú Nam nhìn Google map dẫn đường, vừa hỏi: “Từ đây tới sân bay cũng phải tốn khá nhiều thời gian. Nhưng mà trước khi đi, cậu Hàn có dặn dò là phải để cho cô Mộc Tử ăn cơm trước đã, cho nên…”

“Chú Nam, chúng ta cứ đến thẳng sân bay là được rồi. Ở sân bay có phòng ăn, đến lúc đó, tôi tùy tiện tìm một quán là có thể ăn tối rồi.”

“Cũng được.”

Chú Nam đưa Hàn Mộc Tử đến sân bay an toàn. Vừa xuống xe, Hàn Mộc Tử liền gặp được Tô Cửu đang đứng đợi cô ở ven đường.

Nhìn thấy cô xuống xe, Tô Cửu vội vàng rảo bước nhanh đến, kéo vali giúp cô: “Tổng giám đốc Hàn đang đợi cô ở bên kia ạ”

» Hàn Mộc Tử đi theo Tô Cửu qua cửa kiểm tra an ninh, sau khi qua cửa kiểm tra an ninh này, Tô Cửu liền đưa cô đến một nhà hàng.

Hàn Thanh ngồi ở một vị trí bên cạnh cửa sổ, trên bàn bày một chiếc laptop và một ly cà phê nóng.

“Tới rồi sao?”

Hàn Thanh ngước mắt lên nhìn.

Anh ta còn chưa kịp phản ứng thì Hàn Mộc Tử đã vội vàng chạy đến bên cạnh anh ấy: “Anh, tin tức… Chính xác sao?”