Thay bản thân cô suy nghĩ? “Có cần thiết không?" Hàn Mộc Tử chớp mắt mấy cái, ảnh mắt nhìn Hàn Thanh của cô dường như đang cảm thấy khó hiểu vì lời anh vừa nói. “Em rất ổn mà, anh trai... Anh mau nói cho em biết đi, có phải hôm nay đội tìm kiếm cứu hộ cứu nạn không đi tìm nữa đúng không? Bọn họ làm việc kiểu gì vậy? Sao lại có thể trở mắt nhìn mà không cứu người khác chứ?"
Càng nói, Hàn Mộc Tử càng trở nên kích động, không kiềm chế được cảm xúc của mình, dùng sức đẩy cánh tay Hàn Thanh đang giữ chặt lấy mình ra, muốn xuống khỏi giường. "Đủ rồi!” Hàn Thanh nghiêm nghị quát lớn một tiếng, nói với cô: “Hôm nay đội tìm kiếm cứu hộ cứu nạn có đi ra ngoài làm việc, nhưng mà bọn đi vớt thi thể "
Tất cả động tác của Hàn Mộc Tử đều đột ngột dừng lại, cô cứng đờ người ra, ngồi ngẩn ngơ một chỗ... Một lúc lâu sau, cô mới ngẩng đầu lên, vẻ mặt bình thản không chút thay đổi nhìn anh trai mình.
Thời gian tưởng chừng như đã trôi qua cả một thập kỷ rồi, Hàn Mặc Tử mới nở một nụ cười lạnh: “Ý anh là gì?" "Một Tử, em gái của anh không phải là đồ đần, lời nói vừa rồi của anh có ý gì, hắn là em cũng hiểu rõ.
Nụ cười giễu cợt của Hàn Mộc Tử đậm thêm một chút, cô nói: "Em hiểu rõ ư? Ý của anh vừa nói là, Dạ Mạc Thâm đã chết rồi sao?"
Đôi con người của Hàn Thanh hơi co lại, chữ "Chết” này... vẫn luôn quanh quẩn trong bộ não của anh ta, thế nhưng anh ta lại không dám nói ra, chỉ có thể nói bóng nói gió, thật sự không ngờ là Hàn Mộc Tử lại có thể thản nhiên nói ra được như thế.
Anh ta không tiếp lời Hàn Mộc Tử, mà giữ chặt lấy bờ vai cô, hít sâu một hơi, sau đó thủ thỉ: "Em không nên sốt ruột như thế, ngồi xuống bình tĩnh trước đã, lát nữa bác sĩ sẽ tới kiểm tra cho em. "Anh tra, cho dù có chết em cũng muốn được tận mắt nhìn thấy thi thể của anh ấy. Nếu không... Em sẽ không thể nào chấp nhận được sự thật này." Hàn Mộc Tử ngẩng đầu lên, mắt nhìn thẳng vào mắt Hàn Thanh: "Tất cả những gì anh vừa nói với em, em hiểu hết. Nhưng mà anh vừa nói đội tìm kiếm cứu hộ cứu nạn đang đi vớt thi thể, vậy thì thi thể của Dạ Mạc Thâm đâu?”
Đôi môi mỏng của Hàn Thanh mấp máy: “Vùng biển đó có nhiều xoáy nước mạnh, cho dù có không tìm ra được thi thể thì cũng là chuyện rất bình thường" "Có chỗ nào bình thường chứ? Người khác thì có thể tìm được, tại sao riêng anh ấy thì lại không thể?” Nói đến đây, Hàn Mộc Tử dường như chợt nhớ đến điều gì đó, cô túm chặt lấy ống tay áo của Hàn Thanh: "Anh, có khi nào anh đoán sai không... Có lẽ Mạc Thâm không rơi xuống vùng biển đó thì sao? Anh ấy thông minh như vậy, chắc chắn có thể điều khiển tốt dù nhảy. Chưa chắc anh ấy đã rơi xuống vùng biển đó đâu, có lẽ... Anh ấy có thể rơi ở những địa phương gần đó, anh, anh nói xem có khả năng đó không?"
Những lời này, trước đó Tô Cửu cũng đã nói qua với Hàn
Thanh một lần, thế nhưng chỉ là có nhắc tới, nên Hàn Thanh cũng không hề để ý. Nhưng hôm nay Hàn Mộc Tử nói rõ rành rành từng câu từng chữ một như vậy, khiến cho Hàn Thanh cũng nghĩ đến khả năng này, nên anh ta mấp máy môi nói: “Nói không chừng cậu ta thật sự có thể đã rơi xuống những nơi khác, em đừng lo lắng nữa, trước tiên cử ở lại bệnh viện chăm sóc thân thể mình cho tốt, anh lập tức phải người đi tìm ở các nơi phụ cận.”
Hàn Mộc Tử dùng sức gật đầu: "Nhất định phải tìm được anh ấy, em tin rằng anh ấy sẽ không bỏ lại em một mình, anh ấy và mẹ con em vừa mới nhận lại nhau thôi mà. Nhất định là anh ấy sẽ không bỏ lại chúng em một mình đâu.
Vừa nói, Hàn Mộc Tử còn vừa mỉm cười hạnh phúc, giống như người đang lạc trong bóng đêm thì nhìn thấy được ánh bình minh vậy.
Hàn Thanh nhìn thấy cô như thế này, trong lòng anh ta có rất nhiều suy nghĩ ngổn ngang, phức tạp đến mức không biết nên nói với cô cái gì cho phải.
Đương nhiên là anh ta biết, bây giờ hi vọng càng nhiều, thì có lẽ khi nhận được kết quả thì sẽ thấy thất vọng càng lớn. Nhưng mà bây giờ đầu còn cách nào khác đâu? Chỉ cần có một tia hi vọng thôi, dù nó rất mong manh, nhưng cũng phải làm thôi, không phải sao? Nghe thấy Hàn Thanh nói sẽ cử người đi tìm ở những vùng lân cận rồi, tâm trạng Hàn Mộc Tử mới thả lỏng được một chút, chỉ có điều là cô vẫn không thể nào ngồi ngoan ngoãn trong bệnh viện được, buổi sáng cô vừa mới tỉnh xong buổi chiều đã làm loạn lên đòi xuất viện, cùng mọi người đi tìm kiếm nơi Dạ Mạc Thâm rơi xuống.
Hàn Thanh hơi nổi giận mắng: “Tình trạng cơ thể em bây giờ như thế nào, em là người rõ ràng nhất. Đừng để đến lúc tìm được người rồi thì em lại nằm viện cùng với người ta! Nếu như em tin chắc rằng cậu ta sẽ không rơi xuống vùng biển đó thì em không nên giống như bây giờ, nôn nóng sốt ruột đòi đi theo mọi người ra ngoài tìm kiếm thế này."
Hàn Mộc Tử sững sờ đứng yên tại chỗ. Đúng vậy... Cô tin tưởng anh mà. "Em phải ở lại trong bệnh viện, chăm sóc tốt cho chính bản thân mình, chờ cậu ta tới tìm em." Chờ anh ấy tìm đến mình? Hàn Mộc Tử rũ mắt nhìn xuống, suy nghĩ một lúc lâu. Thời gian trôi qua lâu đến mức Hàn Thanh cho rằng cô sẽ phản đối lại lời anh nói, nhưng không ngờ Hàn Mộc Tử lại nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nhỏ giọng nói một câu: "Vâng, vậy thì em sẽ ở yên chỗ này chờ, chờ anh ấy tới tìm em.”
Hàn Thanh hơi giật mình hốt hoảng, anh ta không nghĩ rằng mình chỉ thuận miệng nói như vậy thôi, thế mà cô lại chịu nghe lời.
Có thể nhìn ra được... Cô nói mình muốn hết lòng tin tưởng Hàn Mộc Tử, cũng không phải chỉ là lời nói suông.
Sau khi máy bay xảy ra tai nạn, tin tức này đã nhanh chóng được phía truyền thông đưa về thành phố Sài Gòn. Chỉ trong vòng một ngày, gần như toàn bộ thành phố Sài Gòn đều biết được tin Tổng giám đốc Dạ Mạc Thâm của Tập đoàn nhà họ Dạ đã xảy ra chuyện không hay.
Sau khi mọi người biết được chuyện này, thì cũng biết được cô chủ nổi tiếng của nhà họ Hàn là Hàn Mộc Tử một mình lẻ loi trơ trọi đứng chờ ở hôn lễ. Lễ cưới long trọng khiến cho vô số người hâm mộ cứ như vậy mà bị hủy đi.
Biết được kết quả này rồi, có rất nhiều người thổn thức, thấy buồn thay cho cô dâu, cảm thán thế giới này đúng là dễ xảy ra những chuyện ngoài ý muốn.
Đương nhiên, đã có người thương cảm thì sẽ có người đứng cười chế giễu. "Đáng đời, đang ở yên bình trong nước tại sao cứ phải chạy ra nước ngoài để tổ chức hôn lễ làm cái gì? Nếu bọn họ cử hành lễ cưới ở trong nước thì chuyện này sao có thể xảy ra được chứ? Kẻ có tiền đúng là thích làm trò, bây giờ thì hay rồi... Lễ cưới không có chủ rể “Đúng vậy đấy, cứ ở yên trong nước rồi chọn đại một chỗ nào đó để cử hành hôn lễ cũng được rồi, sau đó hai người hạnh phúc sống bình yên bên nhau thôi là đủ. Làm gì mà cứ thích chạy ra nước ngoài mới được? “Đúng là đáng đời, ai bảo bọn họ sính ngoại chứ? Bây giờ xảy ra chuyện rồi, hay quá!” “Các cô nói như vậy cũng không đúng lắm, nước chảy chỗ trũng, người phải đi lên chỗ cao chứ. Cậu chủ của Tập đoàn nhà họ Dạ cưới được người con gái mà mình yêu sâu đậm rồi, muốn tặng cho cô ấy một hôn lễ đẹp đến khó quên thì có gì là sai sao? Người ta có bản lĩnh, kiếm được nhiều tiền như vậy, đương nhiên là phải dùng cho những lúc như thế này rồi. Huống chi bọn họ lại còn là con cháu của hai dòng họ lớn kết hôn với nhau, người đàn ông muốn công bố cho cả thế giới biết người mình yêu là ai, căn bản cũng chẳng có gì sai cả. Bây giờ xảy ra chuyện không vui như thế này, chỉ có thể nói là ý trời khó đoán, họa phúc khôn lường mà thôi.” “Cô buồn cười thế nhỉ? Bây giờ cô lại còn bênh vực bọn họ nữa cơ à? Bọn họ có cho cô tiền để nói đỡ cho họ không thế?" “Không thể nói như thế được, đến ngay cả chúng ta, cũng không thể biết được ngày mai bước chân ra đường mình sẽ gặp phải chuyện gì. Cô có dám chắc là cả đời này cô sẽ bình yên vô sự, không cần phải lo sợ bất cứ chuyện gì không?”
Người kia bị nói đến nỗi đuổi lý, dứt khoát không thèm tranh cãi nữa, chỉ “Hừ” một tiếng rồi quay ngoắt đi ra ngoài.
Trong một nhà hàng cơm Tây.
Mạnh Tuyết U nhìn thấy tin tức này xong, bỗng nhiên điên cuồng cười phá lên. Người xung quanh bị tiếng cười kinh khủng của cô ta làm cho giật mình kinh ngạc, đều đồng loạt quay đầu nhìn cô ta với ánh mắt như đang nhìn một kẻ bị thần kinh.
Thế nhưng Mạnh Tuyết Ủ căn bản là không thèm để ý đến ánh mắt của bọn họ nhìn mình như thế nào, cô ta chỉ biết là, bây giờ trong lòng cô ta đang cảm thấy vô cùng thoải mái, giống như vừa trút được gánh nặng.
Cô ta vốn cho rằng nếu hai người kia kết hôn, thì nhất định là cô ta sẽ không bỏ qua cho bọn họ. Nhưng mà có ai ngờ... Hàn Thanh kia lại phải người trông chừng cô ta, khiến cho cô ta không thể làm được gì cả.
Được thôi, Mạnh Tuyết U cô ta vẫn ở đây nguyền rủa đôi chim câu kia. "Hàn Mộc Tử, cô không ngờ tới đúng không? Không ngờ rằng tôi chỉ ngồi ở nhà nguyền rủa các người thôi mà nó cũng trở thành sự thật, các người... Quả nhiên là các người không thể sống chung với nhau, sống chung với nhau là sẽ không hạnh phúc được!”
Chỉ có điều là cười hả hệ như vậy thôi, nhưng khi nhìn thấy người xảy ra chuyện là Dạ Mạc Thâm, trong lòng Mạnh Tuyết U lại có hơi khó chịu.
Cô ta... Thích Dạ Mạc Thầm mà! Năm đó, vừa nhìn thấy Dạ Mạc Thâm cô ta đã đem lòng yêu anh rồi, cả ngày lẫn đêm đều muốn có được người đàn ông này, cho nên có ta mới gây ra một loạt những chuyện đáng xấu hổ như thế!