**********
“Nhưng mà... cô Tiểu Nhan thực sự theo đuổi chủ sao?"
Câu nói này ngờ vực rằng khả năng cô ấy không thành công là rất cao, Tiểu Nhan nhìn sang Đậu Nhỏ, nhịn không được mà đưa tay bẹo đôi má phúng phính của nhóc. "Nhóc đang nói gì thể hả? Cô Tiểu Nhan không phải có trợ thủ đắc lực là nhóc hả? Chỉ cần nhóc đồng ý giúp đỡ, vậy cô
Tiểu Nhan nhất định sẽ có được chủ của nhóc rồi." Đậu Nhỏ chớp chớp con mất trong veo đen láy, có thể nhìn rõ ràng được bất cứ cảm xúc gì. "Được rồi, chúng ta nhanh đi đến công ty chủ của nhóc đi, nhớ giúp cô Tiêu Nhan là được rồi."
Mà bên kia, sau khi Dạ Mạc Thâm nghe nói Hàn Mộc Tử đã sắp xếp ổn thỏa cho Đậu Nhỏ, không quay xe lại, mà trực tiếp lái xe đến bên cạnh biệt thự Hải Giang.
Sau khi về nước, cô chỉ đến biệt thự Hải Giang đúng một lần. Lần đó cô với Dạ Mạc Thâm còn chưa nối lại quan hệ, lúc đi đến biệt thự để lấy đi bản thiết kế.
Không nghĩ được rằng thời gian trôi qua lại nhanh như vậy. Gió biển ban đêm mang theo cảm giác mát mẻ, Hàn Mộc Tử ngôi trên tấm gỗ, trên người đang mặc đồ ngủ mà nhìn về phía ánh trăng sáng trên biển, cảm thấy trái tim đều trở nên yên bình.
Buổi đêm bình yêu cùng với biển lớn có thể xua tan ưu phiền của lòng người, nhưng nếu như nổi lên sóng lớn cuồn cuộn, thì trái tim cũng dâng trào cảm xúc mãnh liệt.
Gió biển thổi tới, Hàn Mộc Tử có chút lạnh, theo bản năng mà lấy hai tay ôm chặt, cơ thể co thành một hình cung. Nhưng mà không hề giảm đi được sự lạnh lẽo, quả nhiên gió biển thổi tới so với gió trong thành phố vừa to hơn vừa lạnh hơn. Ngay lúc Hàn Mộc Tử chịu không nổi nữa mà muốn quay về phòng ngủ, một hình bóng cao lớn ngồi xuống bên cạnh, ngay sao đó một chiếc áo ấm áp choàng lên cơ thể cô.
Hàn Mộc Tử liếc mắt, Dạ Mạc Thâm đã tắm xong ngồi bên cạnh người cô, da của anh có chút hồng do nước nóng bốc lên, môi mỏng vẫn mím chặt, mái tóc vẫn đang nhỏ nước.
Nhìn thấy như vậy, hàng lông mày thanh tú của Hàn Mộc Tử chịu không được liền nhíu lại. "Anh sao lại không lau tóc đi?"
Gió biển thổi lớn như vậy, anh nghĩ là cơ thể mình làm bằng sắt hay sao?
Dạ Mạc Thâm nhìn cô, đôi mắt sáng ngời trong màn đêm, thản nhiên mà trả lời: "Không quan trọng, cơ thể anh tốt, còn em... giữa đêm ngồi ở đây cũng không biết mặc thêm nhiều đồ vào.
Hàn Mộc Tử nghe vậy nhún vai, "Nếu như em lạnh thì sẽ tự đi vào nhà." “Nhưng mà anh mới tắm xong, vẫn là.." Cô vừa nói vừa muốn đứng dậy, Dạ Mạc Thâm lại túm cổ tay cô ấy, kéo Hàn Mộc Tử vào trong lồng ngực mình. "Á."
Động tác này có chút mạnh mẽ, Hàn Mặc Tử ngay lập tức chui vào lồng ngực anh, đôi má mềm mại đập vào lồng ngực cứng rần của anh, đau đến nỗi cô phát ra một tiếng.
Anh vừa tầm xong, trên người vẫn còn vương lại mùi của sữa tầm, hơn nữa trong lòng anh rất ấm áp, sự lạnh lẽo trên người Hàn Mặc Tử trong chốc lát đã bị cái ôm này xua tan đi không ít. "Sao thế?" Hàn Mộc Tử cảm thấy được anh có chút không bình thường, hỏi thêm một cầu. Dạ Mạc Thâm cúi đầu, vùi đầu vào cổ cô, ngay lập tức những giọt nước trên tóc anh nhỏ xuống cổ Hàn Mộc Tử, cảm giác hơi lạnh lẽo làm cho cơ thể cô vô thức mà run lên một cái, lúc muốn đẩy anh ra, lại nghe thấy một câu xin lỗi nặng nề: "Xin lỗi.
Hàn Mộc Tử sửng sốt, tưởng rằng bản thân nghe sai rồi. Anh vừa... nói xin lỗi với mình ư?
Một tiếng nói vô cùng nặng nề, là từ dưới cổ có truyền đến, môi mỏng của anh vẫn đang áp lên trên làn da cổ cô mà nói, vì vậy nghe đặc biệt chân thành khẩn thiết, vậy nên Hàn Mộc Tử dựa vào âm thanh đưa tới để phân biệt: "Anh đang... xin lỗi với em sao?" Cô dò hỏi một câu, cứ cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi.
Bàn tay to lớn của Dạ Mạc Thâm đang đặt trên hông cô, ôm chặt eo cô, giọng nói có chút khăn khản: “Ừ, là đang xin lỗi, tha lỗi cho anh nhé?” à?"
Hàn Mộc Tử nghĩ một chút, “Bởi vì chuyện mấy ngày trước
Dạ Mạc Thâm không trả lời cô là đúng hay sai, chỉ ôm chặt cô thêm một chút, Hàn Mộc Tử cảm thấy anh muốn nói điều gì, vì vậy không hỏi anh thêm nữa, yên lặng mà để anh ôm, nghe tiếng tim mạnh mẽ mà đề sức sống của anh, chời anh nói.
Ban đêm yên tĩnh, chỉ có âm thanh của gió đêm đưa sóng biển đánh lên bờ cát, còn có tiếng hơi thở của hai người.
Được anh ôm lấy, Hàn Mộc Tử cảm thấy bản thân không lạnh, lúc nằm trong lòng anh suýt ngủ thiếp đi, Dạ Mạc Thâm mới khẽ mở mỗi mỏng: “Sau này, anh dành toàn bộ sự tin tưởng giao cho em."
Hai người đi được đến bây giờ, không hề dễ dàng.
Nếu như không xây dựng được sự tin tưởng giữa hai người, tình cảm có thể sẽ nói sụp đổ là sụp đổ. “Toàn bộ... sự tin tưởng?"
Sự tin tưởng giữa cô và Dạ Mạc Thâm sao? Thời gian hai người ở với nhau không nhiều, nếu như có thể cho đối phương thêm một chút sự tin tưởng, vậy thì giữa bọn họ hàn là sẽ không đi tới bước này.
Giống như năm năm trước... "Được rồi, vậy sau này anh cho dù có biết chuyện gì đi nữa, cũng sẽ không được nghi ngờ em." Hàn Mộc Tử nghĩ nghĩ, dứt khoát giao hẹn với anh.
Dạ Mạc Thâm cười nhẹ gật đầu. “Sau này sẽ dành toàn bộ sự tin tưởng giao cho em hết, cho dù anh chết đi, cũng không có một phút một giây nào nghi ngờ em. Nhưng mà...
Giọng điệu anh thay đổi: “Em vẫn phải cách xa Dạ Lầm Hàn một chút, trước đây những chuyện anh nói với em ở sân bay, đều là sự thật. "Em hiểu rõ rồi.” Hàn Mặc Tử gật đầu, "Em sẽ duy trì khoảng cách với anh ta
Sau khi biết được thân phận của Dạ Lầm Hàn, còn thêm Dạ Mạc Thâm trước đây, Hàm Mộc Tử cảm thấy nếu nói giữa hai anh em này không có thù hận, vậy thì thực sự là quá giả rồi.
Biểu hiện của Dạ Mạc Thâm vẫn luôn rất bình thường còn Dạ Lẫm Hàn... vẫn luôn mang bộ dạng chính nhân quân tử, tuy rằng anh ta chưa từng nói xấu Dạ Mạc Thâm trước mặt cô. Nhưng anh ta vẫn luôn có âm mưu, luôn muốn chia rẽ cô với Dạ Mạc Thâm.
Trong tâm tư vẫn luôn hiểu rõ.
Hàn Mộc Tử nhắm mắt lại, âm thầm quyết định, cô không muốn làm vật hi sinh giữa hai anh em này, cũng không hy vọng Dạ Mạc Thâm vì mình mà khó xử. Muốn đấu, cứ để hai anh em họ tự đấu với nhau là được rồi. "Sao tự nhiên lại trở nên ngoan ngoãn như vậy?" Dạ Mạc Thâm buông cô ra, đưa tay ra nằm lấy cắm cô hỏi một câu. Sac mặt Hàn Mộc Tử biến hồng, cần môi dưới lườm anh.
Ảnh mất Dạ Mạc Thâm ảm đạm không rõ ràng, môi mỏng hờ hững vẽ ra một đường cong: "Bởi vì anh ba ngày nay lạnh nhạt, nên làm em phát hiện ra bản thân vô cùng để ý đến anh, vì sao?"
Lời này anh chưa kịp nói xong, liền bị cô cắt ngang. “Anh đừng có nói như thế, em chủ động đến tìm anh, anh rất đắc ý đúng không?
Người đàn ông áp sát lại gần, trán áp trên trán cô, khàn khàn cười một tiếng: "Anh có gì để đắc ý cơ chứ? Là ai đến tìm anh, nói không được mấy câu rồi lại bỏ cuộc giữa chừng? Nếu như không phải anh giữ chặt em, em đã bỏ chạy rồi."
Hàn Mộc Tử: “Ai bảo anh cứ lúc lạnh lúc nóng... "Sau này sẽ không thế nữa... Hai tay Dạ Mạc Thâm nằm lấy hai má cô, đôi mắt đen láy phát sáng trong bóng đêm, anh áp sát mặt mình đến, hơi thở ấm áp tỏa lên mặt Hàn Mộc Tử, môi mỏng khẽ động. "Sau này toàn bộ nhiệt tình đều cho em. Ánh mắt anh vô cùng tha thiết, hơn nữa khoảng cách thân mật làm cho Hàn Mộc Tử có chút không thể chống cự được, cô trừng mắt, lúc muốn lui ra, đôi môi nhiệt tình kia liền hạ xuống.