“Tất cả mọi người đều đã tới em còn cảm thấy anh đang nói đùa với em sao?"Lúc nói chuyện Dạ Mạc Thâm còn đưa tay giúp cô vén tóc lên sau đó lại dùng ngón trỏ quấn vài sợi tóc màu xanh của cô.
Hàn Mộc Tử cúi đầu nhìn cảnh tượng này một lúc lâu. “Anh rất nghiêm túc, nếu như bởi vì một người phụ nữ xa lạ mà làm ảnh hưởng tới cái nhìn của em với anh, vậy thì anh phải chứng minh cho em thấy người phụ nữ kia không có bất cứ quan hệ nào với anh. Từ ngày gặp nhau cho đến bây giờ tất cả những lời anh nói và những việc anh làm đều rất nghiêm túc chứ không có chuyện gặp dịp thì chơi.” “Thế nhưng..."Hàn Mộc Tử ngẩng đầu nhìn đôi mắt ngày càng nhiều tơ máu của anh: “Không phải là hai ngày rồi anh chưa chợp mắt sao? Cơ thể của anh chịu được sao?"
Ánh mắt hai người chạm nhau trong không trung, Dạ Mạc Thâm cúi đầu xuống áp trán vào trán cô mệt mỏi nhằm hai mắt lại. “Không chịu nổi. “Nhưng anh lại càng không chịu được chuyện mất em." “Em không thể tin tưởng anh ta, anh ta không có ý tốt.”
Anh nói những điều không tốt về Lẫm Hàn rồi lại nói về bản thân rất vĩ đại.
Dạ Mạc Thâm thấy cô không trả lời thì lại tiếp tục vạch trần: “Anh ta không đánh trả không phải vì anh ta không có khả năng đánh trả mà bởi vì em đang ở đó.
Hàn Mộc Tử: "..." “Anh ta cố ý, em đã hiểu chưa?"
Đôi môi Hàn Mộc Tử mấp máy muốn nói gì đó nhưng môi của Dạ Mạc Thâm lại buông xuống, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống mỗi cô giống như cánh hoa rơi xuống mặt đất không phát ra tiếng động.
Dịu dàng, yên tĩnh, im ắng.
Lồng ngực Hàn Mộc Tử rung động, vô thức há hốc mồm nghênh đón nụ hôn này.
Cô hé miệng trong nháy mắt còn có thể cảm giác được cơ thể của đối phương chấn động mạnh, ngay sau đó đầu lưỡi của Dạ Mạc Thầm gần như là tùy ý xông vào cuốn lấy cô. "U."
Hàn Mộc Tử nhất thời không kiềm chế được kêu ra tiếng, ngay khi cô tưởng rằng nụ hôn này sẽ tiếp tục kéo dài sâu hơn thì Dạ Mạc Thâm lại đột nhiên thoát khỏi mỗi cô.
Hàn Mộc Tử hơi mờ mịt nhìn anh. “Em muốn để anh chết ở bên ngoài sao?" Dạ Mạc
Thâm tựa vào trán của cô thở hồng hộc nói.
Bên ngoài...
Đúng rồi, Hàn Mộc Tử phút đột nhiên nhớ tới đây vẫn là phòng vip ở sân bay, mặc dù trong này không có nhiều người bằng bên ngoài nhưng vẫn có những người khác.
Lúc Hàn Mộc Tử kịp phản ứng muốn đẩy Dạ Mạc Thâm ra thì Dạ Mạc Thâm lại nằm bờ môi cô khẽ cười: “Muộn rồi, tất cả mọi người đều đã nhìn thấy nên không thể tránh được nữa."
Hàn Mộc Tử cảm nhận được ánh mắt từ bốn phương tám hướng truyền tới thì khuôn mặt và lỗ tai của cô đều đỏ bừng vì hoảng sợ, không dám nói thêm gì nữa mà chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn Dạ Mạc Thậm. “Không phải anh nói muốn đi ăn gì đó sao? Anh thả tôi ra, tôi muốn đi ra ngoại tìm đồ ăn...
Nói xong cô đẩy Dạ Mạc Thâm ra đứng dậy, trong nháy mắt lại bị Dạ Mạc Thâm kéo trở về. “Chờ anh một chút."
Hàn Mộc Tử bị kéo trở về ngồi bên cạnh Dạ Mạc Thâm, cô nghe thấy anh ghé vào lỗ tại minh nói nhỏ: “Em không biết là anh vừa mới hôn em xong nên rất không tiện sao?"
Anh nói không tiện Hàn Mặc Tử đương nhiên biết là chỉ cái gì, dù sao thì trước đó loại chuyện này đã từng xảy ra một lần ở trong nhà của cô
Tên cầm thú này! “Rõ ràng vừa rồi!"
Không hôn nhiều thế mà anh cũng...
Nghĩ tới đây Hàn Mộc Tử oán hận trừng mắt nhìn anh.
Đôi mắt tràn đầy tơ máu của Dạ Mạc Thâm lại đầy vui vẻ, mặc dù còn hơi không hài lòng về dục vọng nhưng cơn tức lúc nãy khi đấm Dạ Lẫm Hàn đã hoàn toàn biến mất.
Trong nháy mắt khi Hàn Mộc Tử chủ động hé miệng nghênh đón nụ hôn của anh, Dạ Mạc Thâm đột nhiên phát hiện bản thân vẫn luôn ở trong lòng của cô.
Cho nên anh tức Dạ Lầm Hàn làm gì chứ? Còn muốn cướp người phụ nữ của anh nữa chứ?
Anh chưa từng tham gia vào văn cờ nên Dạ Mạc Thâm vừa lòng thỏa ý, lần này dẫn cô đi đổi chất với Đoan Mộc Tuyết xong thì anh có thể tiến dần từng bước tới việc trở thành cha.
Sau một hồi lâu, Hàn Mộc Tử thỉnh thoảng hỏi anh. “Anh đã tốt hơn chưa?"
Dạ Mạc Thâm lắc đầu, nhếch môi mỏng vẫn ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích như cũ. Khoảng ba phút sau Hàn Mộc Tử lại nhìn anh hỏi: “Anh đã tốt hơn chưa?"
Ánh mắt kia ướt sũng rõ ràng biết rõ tình hình hiện tại của anh thế nào, vậy mà lại nhìn anh hỏi đã tốt hơn chưa với vẻ mặt vô tội?
Dạ Mạc Thâm thật muốn kéo cô tới cắn một cái để cô cảm nhận xem mình đã tốt hơn hay chưa.
Sao có thể nhanh như vậy chứ? "Anh sao vậy..."Hàn Mộc Tử còn muốn nói gì đó thì thấy anh dùng ánh mắt giống như sói nhìn mình, lời nói đã đến bên môi đành phải nuốt trở vào. Bỏ đi, cô vẫn nên đợi một lúc thì hơn.
Có vẻ như trước đó lúc ở nhà anh đã nhịn rất lâu rồi.
Lần này Hàn Mộc Tử không tiếp tục quấy rầy anh, thời gian từng giây từng phút trôi qua lâu đến nỗi làm cho người ta xấu hổ, thực ra Hàn Mộc Tử rất muốn nhắc nhở anh rằng nếu như chờ thêm nữa thì sẽ phải lên máy bay luôn.
Vậy thì còn ăn gì nữa chứ?
Cuối cùng khi Hàn Mộc Tử sắp không nhịn nổi nữa muốn đứng dậy nói mình đi vệ sinh thì Dạ Mạc Thâm đột nhiên nằm chặt tay của cô: “Đi thôi.
Hàn Mặc Tử: “Anh đỡ hơn rồi sao?"
Cô nhìn anh với ánh mắt rất ngạc nhiên Dạ Mạc Thâm mấp máy môi mỏng. “Đừng có dùng loại ánh mắt này nhìn anh, nếu không... Anh cũng không dám cam đoan anh sẽ không tiếp tục ngồi xuống.
Hàn Mộc Tử: “
Bỏ đi, cô thu hồi ánh mắt không phản ứng với anh nữa.
Trên đường đi ra ngoài Hàn Mộc Tử nghĩ đến điều gì đó không nhịn được hỏi: "Anh trai anh...thực sự là đồng nghiệp sao?"
Vừa dứt lời Hàn Mộc Tử cảm thấy hơi thở xung quanh mình lạnh hơn một chút.
Cô quay đầu liếc nhìn anh, quả nhiên phát hiện ảnh mắt lạnh lùng của Dạ Mạc Thâm nhìn về phía cô. “Đến bây giờ mà em vẫn còn nghĩ tới anh ta sao?” Hàn Mộc Tử: "Không phải tôi cố ý nghĩ tới anh ta mà là anh đánh người ta bị thương.
Dạ Mạc Thâm thu hồi ánh mắt, giọng điệu lạnh lùng. “Anh ta không phải là anh trai của anh, em cũng không cần xem anh ta như là anh trai”
Cô đương nhiên sẽ không xem anh ta như là anh trai. "Càng không được phép nhìn anh ta giống như một người đàn ông.
Hàn Mộc Tử thầm nghĩ trong lòng yêu cầu này thật là quá đáng? “Anh ta là con trai của bồ nhí." Dạ Mạc Thâm đột nhiên nói.
Hàn Mộc Tử giật mình, con trai của bồ nhỉ? Thực ra Hàn Mộc Tử không đặc biệt hiểu rõ chuyện của nhà họ Dạ, cô chỉ biết một số việc bên ngoài mà thôi.
Dạ Mạc Thâm và Dạ Lẫm Hàn không phải là anh em ruột mà là anh em cùng cha khác mẹ, về những chuyện khác cô không biết nhiều. “Năm đó sau khi mẹ của anh gả vào nhà họ Dạ thì vẫn không có thai, ba năm sau lại phát hiện người đàn ông kia ngoại tình, tính tình của mẹ anh rắn rỏi khí khái nên không muốn chịu loại cảm giác đau đớn khi cùng chung chồng với người phụ nữ khác cho nên đã ép người đàn ông kia ly hôn, sau đó rời khỏi nhà họ Dạ
Hàn Mộc Tử dừng lại rủ mất xuống.
Không ngờ tính tình của mẹ Dạ Mạc Thâm lại mạnh mẽ như thế, sau khi bà phát hiện chồng vượt quá giới hạn thì lập tức ly hôn, không giống như những người phụ nữ khác nén giận khi phát hiện chồng vượt quá giới han. “Sau khi rời khỏi nhà họ Dạ thì mẹ anh phát hiện mình mang thai.
Sau khi rời khỏi thì phát hiện mình mang thai... Hàn Mộc Tử vô thức phủ xuống bụng mình. “Vốn dĩ bà có thể không cần đứa bé này, dù sao thì đây cũng là con của chồng trước nhưng mẹ vẫn sinh ra anh không chút do dự nào.
Nghe đến đó Hàn Mộc Tử không nhịn được ngẩng đầu nhìn về phía anh. Cô phát hiện ánh mắt Dạ Mạc Thâm thâm trầm như là biển sâu màu lam. Không giống như trước, từ trước tới nay Hàn Mộc Tử chưa từng thấy Dạ Mạc Thâm có ánh mắt như vậy.