Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 594: Anh ta có điểm nào tốt hơn anh?




Hàn Mộc Tử căn bản không biết anh đang nói cái gì, và anh vì cái gì lại đột nhiên trở nên tức giận như vậy, loại giận dữ này ập đến, nó căn bản không phải là thứ mà cô có thể tiếp nhận được.

Phía sau lưng là cánh cửa lạnh lẽo, sự lạnh lẽo xuyên qua quần áo truyền đến da thịt cô, khiến cho cô không tự chủ được mà rùng mình.

Lại có lẽ là bởi vì hơi thở trên người của Dạ Mạc Thâm quá mức lạnh lẽo, như như băng tuyết vậy.

Cô ngơ ngác mà nhìn anh một lúc lâu, dường như muốn dùng ánh mắt để tranh luận thay bản thân. "Anh rốt cuộc làm sao vậy? Tôi không phải là chỉ đi ra ngoài một chút thôi sao? Anh có cần làm đến mức... A

Câu nói kế tiếp còn chưa nói xong, miệng của cô đã bị anh dùng sức chặn lại rồi.

Động tác này của Dạ Mạc Thâm đượca nh thực hiện rất nhanh, lập tức củi người xuống hôn cô, mà cô bởi vì sợ hãi mà đôi môi đỏ mọng khẽ run nhè nhẹ.

Anh thực sự rất phẫn nộ, cho nên này nụ hôn này của anh cũng tràn ngập lửa giận, cơ hồ như muốn thiêu đốt hoàn toàn Hàn Mộc đền không còn lại gì vậy.

Nụ hôn này quá dài rồi.

Hôn xong, Dạ Mạc Thâm khẽ lùi ra, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô. "Anh vẫn luôn một mực chờ, chờ em chủ động thẳng thần nói ra với anh."

Dạ Mạc Thâm đưa tay xuống, bàn tay to lớn của anh trực tiếp bế cô lên.

Cả người Hàn Mộc Tử mềm nhũn bám vào lồng ngực anh.

Cách cửa phòng bị đẩy ra, Dạ Mạc Thâm đưa tay khóa trái cửa phòng k, sau đó ôm theo cô đi đến bên giường.

Khi thân thể của anh áp lên người cô, Hàn Mộc Tử chỉ cảm thấy đối phương rất nặng lại rất ẩm, ưm một tiếng, muốn đẩy ra cái thứ nặng nề đó ra. Nhưng rất nhanh tay của cô đã bị anh bắt lại, sau đó để ở trên đỉnh đầu, sau khi làm xong mới bắt đầu cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên. "Nhưng vì sao em lại không nói?" "Anh ta có điểm nào tốt hơn anh? Hả?"

Anh ta?

Anh ta là ai vậy? Sắc mặt Hàn Mộc Tử khẽ thay đổi. "Đừng mà!"

Trong nháy mắt này, cả người Hàn Mộc Tử đã tỉnh táo lại, hai tay lại thu lại đặt trước lồng ngực của anh: "Dạ Mạc

Thâm, anh muốn làm gì?" "Làm cái gì à?"

Thân thể Hàn Mộc Tử cứng đờ, căn bản không dám nhúc nhích.

Cô kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mắt.

Mặc dù nhiệt độ trên người anh rất nóng, nhưng đôi mỗi, nụ cười và ánh mắt của anh đều rất lạnh lẽo, không những thế còn mang theo tức giận.

Hàn Mộc Tử run rẩy đôi môi nói: "Ít nhất, ít nhất... Anh cũng phải dùng chút biện pháp chứ " "Biện pháp?" Dạ Mạc Thâm vừa nghe thấy lời này, ảnh mắt đầy nguy hiểm nheo lại: "Sợ sẽ mang thai con của anh sao? A, anh đây nói cho em biết, Hàn Mộc Tử em chính là người phụ nữ của anh, em chỉ có thể sinh con cho mình anh mà thôi."

Chờ đến khi hoàng hôn buông xuống, Dạ Mạc Thâm mới ôm Hàn Mộc Tử lúc này đã mất hết sức lực vào phòng tâm.

Dáng vẻ toàn thân đau nhức, thời điểm khi Hàn Mộc Tử tỉnh lại, cô chỉ có một loại cảm giác.

Chỉ cảm thấy thân thể giống như bị một chiếc xe lớn nghiền quá vậy, chỗ nào cũng rất khó chịu.

Hàn Mộc Tử muốn trở mình, lại cảm giác trên lưng truyền đến một lực cản lại, làm cho cô ngả trở về.

Cũng bởi vì cô giật mình, mà chủ nhân của cái tay đặt trên hồng cô cũng mở mắt theo.

Trong đôi mắt đen tràn đầy sự thỏa mãn, đôi môi mỏng khẽ động. "Ngủ thêm một chút nữa đi."

Hàn Mộc Tử: "…"

Đầu óc của cô lúc này là một mảnh trống rỗng.

Lúc trước là bị anh làm cho mệt tới không chịu nổi, sau đó cũng vì mệt quá mà ngủ thiếp đi, hiện tại... Cô đã hoàn toàn tỉnh táo lại rồi, trong đầu tự nhiên xuất hiện lại rất nhiều hình ảnh vừa xảy ra ban nãy.

Mải nghĩ, lỗ tai và hai má của Hàn Mộc Tử liền trở nên đỏ rực, nóng như đang ở gần đống lửa vậy, cô cảm thấy thống khổ mà nhắm mắt lại.

Vốn dĩ... Là không muốn có bất kỳ liên hệ nào với anh, nhưng ai biết được anh lại không biết xấu hổ, càng lúc lại càng lại gần cô hơn, không chỉ xâm chiếm cuộc sống của cô, mà bây giờ còn xâm chiếm luôn cả thân thể của cô.

Tưởng tượng đến việc có thể xảy ra chuyện giống như năm năm trước một lần nữa, Hàn Mộc Tử liền cảm thấy có chút đau đầu.

Mày cô chau lại, cảm thấy bản thân nên xuống lầu mua thuốc phòng trừ hậu họa.

Vừa rồi là mấy lần?

Năm, năm lần? Hàn Mặc Tử cảm giác bản thân mình không nhớ rõ nữa rồi, chỉ là cảm thấy bản thân phải đi mua thuốc, bảng không nếu mang thai lần nữa vậy thì không xong rồi

Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử đưa tay đẩy anh. "Anh buông ra đi, tôi phải dậy rồi." "Dậy làm gì?" Dạ Mạc Thâm mở to mắt nhìn cô một cái, giọng nói đã khàn khàn: "Vừa mới làm thôi mà, còn rất mệt đấy."

Hàn Mộc Tử: "….."

Người đàn ông này không biết xấu hổ!

Cô dùng sức mà giãy dụa: "Tôi không mệt, anh buông tôi ra, tôi phải đứng dậy." "Không mệt?" Dạ Mạc Thâm nheo mắt lại, khẽ nâng mắt để lộ ra thần sắc nguy hiểm: "Em nói với anh là em không mệt, vậy ý của em là muốn tiếp tục sao?"

Nói xong, anh liền bắt đầu rục rịch.

Hàn Mộc Tử biến sắc, nhanh chóng nói: "Anh dám!"

Dạ Mạc Thâm nhanh chóng ôm chặt lấy cô, sau đó tiến sát đến, vùi mặt vào cổ của cô, hít một hơi thật sâu, tham lam ngửi lấy mùi hương đặc trưng trên người cô, hơi thở ấm áp phả lên cổ, bả vai của cô. "Anh có dám hay không, em còn không biết sao?"

Hàn Mặc Tử: "...

Khẳng định là anh dám, Hàn Mộc Tử không dám nói tiếp nữa, cũng không dám động đậy. Dạ Mạc Thâm ôm chặt lấy cô, một tay phủ lên tóc của cô: "Ngoan ngoãn ngủ thêm chút nữa đi, chút nữa anh sẽ gọi em dậy."

Nói xong anh lại nhằm hai mắt lại, Hàn Mộc Tử lén lút đưa mắt nhìn anh.

Phát hiện quanh mắt Dạ Mạc Thâm vẫn còn một quầng thâm như lúc trước, như vậy không phải là để cho anh có thể nghỉ ngơi thật tốt?

Nhưng mà sự tức giận trên khuôn mặt anh cũng đã với đi rất nhiều.

Nhớ tới dáng vẻ nổi giận lúc trước của anh, đôi mi thanh tú của Hàn Mộc Tử khẽ nhưởng lên, sao anh lại thế này? Tại sao lại đột nhiên trở nên tức giận như vậy?

Vì thế Hàn Mộc Tử lại bắt đầu nhớ lại tất cả những gì mà anh đã nói. "Anh vẫn luôn chờ em thắng thần nói ra. "Nhưng vì sao em lại không nói?" * Anh ta có điểm nào tốt hơn anh?"

Anh ta?

Người mà anh đang nó rốt cuộc là ai? Hàn Mộc Tử khẽ cần môi dưới, dần dần liền cảm thấy chột dạ.

Buổi sáng hôm nay cô gạt Dạ Mạc Thâm đi gặp Dạ

Lắm Hàn.

Khả khi cô đi anh vẫn còn đang ngủ mà, anh cũng không thể theo kịp được, chẳng lẽ anh biết cô đi gặp Dạ Lầm Hàn sao?

Nhưng làm sao anh biết được?

Trong lòng có cả một ngàn nghi vấn, khiến cho cô nhịn không được muốn lên tiếng hỏi anh đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Lại sợ vừa mở miệng đã tự chui đầu vô lưới.

Kết quả cảm thấy bồn chồn, Hàn Mộc Tử làm sao cũng không chợp mắt được.

Qua một lúc lâu sau, trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói của Dạ Mạc Thâm. "Không ngủ được à?"

Hàn Mộc Tử cả kinh, lại nâng mắt nhìn anh, anh không phải đã nhắm mắt lại rồi sao? Như thế nào lại biết cô không ngủ được?

Trong chốc lát Dạ Mạc Thâm đã mở to mắt, ánh mắt hai người vừa đúng lúc chạm vào nhau. "Hô hấp của em hỗn loạn như vậy, em nghĩ anh sẽ không biết sao?"

Hàn Mộc Tử: "..

Nói xong, anh lại cúi đầu xuống, môi mỏng khẽ hôn lên trán của cô.

Sự đụng chạm mềm mại của ạn truyền đến làm cho Hàn Mộc Tử có chút sửng sốt, có trừng mắt nhìn anh, vẫn là nhịn không được mà đặt câu hỏi. "Anh... lúc trước anh có nói. "

Có chút rối rắm, cô rốt cuộc có muốn hỏi hay không?

Có khi nào anh chỉ tức giận vì cô đã đi ra ngoài, nếu như sau khi cô hỏi ra, có khi nào sẽ thành không đánh mà tự khai không?

Đáy mắt Dạ Mạc Thậm tràn đầy thoả mãn pha chút mệt mỏi, lửa giận lúc trước cũng đã hoàn toàn biến mất, đại khái là đã hoàn toàn bị tiêu tán trong quá trình vừa rồi rồi.

Chính là trong lòng Hàn Mặc Tử vẫn rất để ý. "Mấy lời lúc trước anh nói rốt cuộc là có ý gì vậy?"

Dù sao cô vẫn sẽ luôn để bụng tới, chi bằng hỏi ra một lần cho nhẹ nhõm.

Ban đầu Dạ Mạc Thâm vẫn giữ nguyên biểu cảm như lúc đầu, sau đó dường như đã hiểu rõ cô đang hỏi cái gì, sự mệt mỏi trong đáy mắt dần dần mất đi, thay vào đó là một ánh mắt lạnh như băng xuất hiện.

Đôi môi mỏng của anh khẽ mở ra. "Như thế nào? Lời anh nói có ý gì, em lại không biết sao?"

Hàn Mộc Tử: "Anh nói thẳng ra đi, không cần vòng vo giả thần giả quỷ với tôi.