Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 561: Anh muốn là gì?




Khi Tiểu Nhan đi một mạch xuống tầng, nhưng lại phát hiện hai người họ không ở cùng nhau. Trong phòng khách chỉ có bóng dáng của Dạ Mạc Thâm chứ không có nhìn thấy Hàn Mộc Hàn Mộc Tử không ở đó, Tiểu Nhan nhìn Dạ Mạc Thâm, cô ấy bỗng trở nên lúng túng hoảng sợ.

Cũng không biết là vì hơi thở lạnh lẽo như băng trên người anh hay là vì anh đã từng là người lãnh đạo của Tiểu Nhan, vì vậy Tiểu Nhan luôn bị rơi vào trong tình trạng vô cùng e sợ anh.

Bây giờ nhìn thấy anh đang ngồi một mình trong phòng khách, Tiểu Nhân thoảng sợ hãi mà đi lên phía trước. "Anh. "

Dạ Mạc Thâm liếc ánh mắt sắc bén nhìn về phía Tiểu Nhan, cô ấy lập tức hoảng sợ mà đứng không vững. Nhưng Nghĩ đến bây giờ anh đang theo đổi Mộc Tử, mà bản thân mình lại là bạn thân của Mộc Tử, vì vậy chẳng phải Dạ Mạc Thâm phải nể mặt của mình sao.

Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan ho nhẹ một tiếng. Cô ấy cảm thấy mình không sợ Dạ Mạc Thâm như vậy.

Ánh mắt của Dạ Mạc Thâm chỉ dừng lại trên người cô ấy vài giây rồi rời đi. Anh vắt chéo hai chân ngồi ở nơi đó, gương mặt anh tuấn đẹp trai toát lên sự lạnh lẽo băng giả, đôi mắt mãnh liệt vô cùng mê hoặc lòng người.

Tiểu Nhan nhìn Dạ Mạc Thâm, lén lút nheo mắt lại. Người đàn ông này thật sự đẹp trai không giống những người bình thường.

Rốt cuộc tại sao năm đó cô ấy lại tránh được vẻ quyến rũ hấp dẫn của người đàn ông này? Lẽ nào là vì hơi thở trên cơ thể của anh lúc nào cũng lạnh lẽo như vậy, cho nên mình chưa từng nghĩ muồn thích người đàn ông này sao?

Nghĩ đến những tổn thương mà Hàn Mặc Tử phải chịu vào năm đó, Tiểu Nhan không kìm chế được mà rùng mình một cái. Cũng may mà năm đó cô ấy không thích Dạ Mạc Thâm, nếu không thì chẳng phải cô ấy sẽ trở thành người giống như Hàn

Tuyết U sao? Tiểu Nhan suy nghĩ một chút rồi đi qua đó, hỏi dò: "Mộc Tử đâu rồi?"

Dạ Mạc Thâm không hề dời ánh mặt đi mà lạnh lùng nói: "Ở nhà bếp.

Anh vừa dứt lời, Tiểu Nhan đã nghe thấy một âm thanh vang lên từ trong nhà bếp. Cô ấy vội vàng chuồn mất trước mắt

Dạ Mạc Thầm mà đi vào trong nhà bếp. Hàn Mộc Tử đã bắt đầu bật bếp, khi cô chuẩn bị xào rau thì Tiểu Nhan cũng đi vào

Cô nghiêng đầu nhìn Tiểu Nhan lén lén lút lút đóng cửa trong phòng bếp lại, thấy có chút buồn cười mà liếc nhìn cô ấy, nói: “Cậu là kẻ trộm à."

Nghe thấy vậy, Tiểu Nhan quay đầu lại nhìn chăm chăm vào cô như thể đang sợ hãi. “Cậu mới là kẻ trộm ý. "Cậu không phải là kẻ trộm mà đang lén lén lút lút làm gì trong nhà mình vậy?” “Cậu tưởng mình muốn lên lén lút lút như vậy sao? Còn không phải đột nhiên cậu đưa đàn ông về nhà sao? Cậu mới là người lén lén lút lút ý.” Tiểu Nhan vòng hai tay lên trước ngực rồi đi đến trước mặt cô, Hàn Mộc Tử đun nóng nồi lên rồi nói: "Cậu giúp mình mở ống thông khỏi lên đi." Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất

Tiểu Nhan giơ tay lên, mở ống thông khỏi giúp cô rồi nhân tiện đó hỏi: “Cậu đã xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng phải cậu không muốn ở bên cạnh anh ta sao? Sao vừa đi ra ngoài mua muối là đưa người ta về nhà rồi?”

Hàn Mộc Tử: ". Mình cũng không muốn như vậy." “Nhưng cuối cùng cậu vẫn làm như vậy.

Đúng vậy, cuối cùng cô vẫn mở cửa để cho Dạ Mạc Thâm vào đây. Có can đội mỗi mình, nhìn nỗi đã sôi sùng sục rồi đổ bắp cải vào, làn khói và dầu đột nhiên bốc lên. Tiểu Nhận thấy vậy vừa vội vàng né tránh lùi ra đằng sau vừa nói: “Cậu máu trả lời mình đi, tại sao anh ta lại xuất hiện ở đây? Tại sao cậu lại đưa người ta về nhà?"

Hàn Mộc Tử xào rau, suy nghĩ xem có nên nói cho Tiểu Nhan biết chuyện vừa mới xảy ra ở dưới tầng không. Nhưng cô nghĩ đi nghĩ lại, lại cảm thấy nếu như nói cho cô ấy biết thì với tính cách của Tiểu Nhan, chắc chắn cô ấy sẽ sợ đến nỗi không dám ngủ.

Dù chuyện xảy ra liên tiếp vào hai ngày nay, sáng sớm còn có người chết.

Nếu như cô nói mình bị theo dõi tiếp, vậy thì... Nghĩ đến điều này, Hàn Mộc Tử khẽ mỉm cười. “Đúng lúc mình va phải anh ấy ở dưới tầng, anh ấy mặt dày cho nên mình đưa anh ấy về đây thôi.

Nghe vậy, Tiểu Nhan nhìn chăm chăm vào cô bằng ánh mắt nghi ngờ: "Người ta mặt dày thôi mà cậu đưa người ta về nhà sao? Sao mình không biết cậu trở nên dễ dãi như vậy từ lúc nào nhỉ?"

Hành động trên tay của Hàn Mộc Tử chợt dừng lại, cô nhìn Tiểu Nhan với ảnh mặt hơi tức giận. “Cậu đang rảnh rỗi à?"

Tiểu Nhan chớp mắt một cái, Hàn Mộc Tử kéo cô ấy lên trước mặt mình, sau đó đưa cái muôi vớt vào trong tay cô ấy: “Giao cho cậu “Ơ" Tiểu Nhan nhìn cái muôi vớt trong tay mình: “Mình còn tưởng cậu muốn tự tay nấu cơm cho anh ta ăn, làm lâu như vậy rồi lại bảo mình làm sao?" “Tớ hy vọng lát nữa khi ăn cơm cậu có thể nói nhiều như vậy.

Đến khi Hàn Mộc Tử ra khỏi nhà bếp, Tiểu Nhan mới chợt nghĩ ra Dạ Mạc Thậm muốn ở lại đây ăn cơm, vậy lát nữa chắc chân anh ta sẽ ngồi cùng bàn với hai bọn cô.

Ngôi cùng với tên Diêm Vương mặt lạnh như tiền này cô ấy có nghĩ cũng không dám nghĩ.

Sau khi Hàn Mặc Tử đi ra khỏi nhà bếp, cô cũng không nhìn Dạ Mạc Thâm đang ngồi ở trong phòng khách mà đi thẳng lên tầng.

Cô trở về phòng ngủ của mình, khi mở tủ quần áo chuẩn bị tìm đồ ngủ để tắm rửa thì đột nhiên lại cảm thấy không ổn lắm.

Dù sao Dạ Mạc Thâm còn đang ở đây. Anh là một người đàn ông bình thường, nếu như mình mặc bộ đồ ngủ mà xuất hiện trước mặt anh, chẳng phải anh lại muốn sao? Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất

Nhưng...

Hàn Mộc Tử cụp mất xuống, anh thật sự nhẫn nhịn ham muốn dục vọng sao?

Hơn nữa, vì có được sự tha thứ của cô cho nên anh mới cổ tình nói ra để cho cô nghe sao?

Không đúng.

Hàn Mộc Tử bỗng nhiên xua xua đầu mình, cô đang nghĩ cái này để làm gì?

Cho dù anh thật sự nhẫn nhịn ham muốn thì làm sao? Cũng đâu phải là cô bảo anh làm như vậy, là bản thân Dạ Mạc Thâm anh giữ mình trong sạch, không muốn đụng đến những người phụ nữ khác.

Nhưng những người phụ nữ khác thì không thể, tại sao cô lại có thể?

Càng nghĩ trong đầu Hàn Mộc Tử càng rối, cảm giác như mình đang lâm vào vòng tuần hoàn chết.

Khi Hàn Mộc Tử đang vô cùng phiền muộn chán nản, muốn đưa tay đóng cửa tủ lại thì một bàn tay khác lại ngăn cản động tác của cô. “Mùi vị cũng được đẩy

Một giọng nói nam tính trầm trầm vang đến bên tại Hàn

Mộc Tử, khiến cho cô hoảng sợ đến mức suýt chút nữa thì nhảy dựng lên.

Trong con hốt hoảng, cô vô thức đẩy sang bên phải nhưng lại bị Dạ Mạc Thậm đè ép lên ngăn tủ ở một bên khác. Hàn Mặc Tử mở to hai mát, lớn giọng quát mắng: "Dạ Mạc Thâm, anh làm cái gì vậy hả?" Hương thơm trên cơ thể cô và sự mềm mại trên da thịt khiến cho Dạ Mạc Thâm khó mà tự kiềm chế được.

Tối hôm nay cô cũng không biết anh xảy ra chuyện gì. Rõ rằng trước kia cô đã nhìn thấy rất nhiều lần, nhưng tối hôm nay... Bởi vì câu nói của cô mà anh nóng lên rất lâu.

Đến bây giờ trong lòng anh đều ngập tràn lửa nóng. Dạ Mạc Thậm đưa tay ra, đầu ngón tay chạm lên gương

Anh rất rất rất muốn mặt cô rồi dần dần rời xuống. Cuối cùng ngón tay của anh đã đặt ở trên gáy của cô. Hàn Mộc Tử rất nhạy cảm, bị đụng chạm vào như vậy khiến cho cô bằng nhiên không kìm được mà khẽ run rẩy, ngay cả đôi môi đỏ hồng cũng run lên. Đôi mắt Hàn Mặc Tử lướt xuống dưới, cảm nhận sự nóng bỏng truyền ra nơi đầu ngón tay của Da Mạc Thâm.

Cô nhìn thấy được, tối hôm nay Dạ Mạc Thầm... không được bình tĩnh cho lắm. “Anh." Hàn Mặc Tử lại muốn nói với Dạ Mạc Thâm, nhưng anh lại đột nhiên ngước mắt lên, đôi mắt sâu thăm tham giống như có lực hút mà hút linh hồn cô vào bên trong rồi sau đó nhốt lại. “Ôm anh một chút có được không?”

Hàn Mộc Tử: ""

Cô nghiến răng, cực kỳ giận dữ: "Anh đi theo tôi đến đây để nói câu này, sao có thể được. Anh."

Nhưng cô còn chưa nói xong, Dạ Mạc Thâm đã cúi người xuống rồi ôm lấy cô, hai đội tay siết chặt lấy eo của cô.

Hàn Mặc Tử sững sờ đứng im tại chỗ, sau đó cô cảm nhận được hơi ẩm đang phả ra nơi gáy của mình.