lý cô ta Tiêu Túc theo bản năng đưa tay lên che mắt mình lại, chỉ hận không thể biến mình thành không khí luôn cho rồi.
Anh ta không nhìn thấy cái gì cả.
Nhưng mà cmn chứ, anh ta che được mắt mình chứ không thể nào bịt được tai mình, âm thanh thở gấp của Thẩm Kiều vẫn lởn vởn rất rõ ràng trong tai anh ta.
Cậu Dạ không thể đợi thêm được một tí nữa à? Cũng sắp về đến phòng rồi, vì sao cứ Cô vợ đảnh tráo) khăng khăng phải ở trong thang máy cơ? Nụ hôn này cũng không quá dài, bởi vì Thẩm Kiều còn chưa kịp điều chỉnh lại hô hấp của mình nên không thể chống đỡ được nụ hôn của Dạ Mạc Thâm, cơ thể cô cứ thế mềm nhữn ra trong lòng Dạ Mạc Thâm không còn một chút sức lực nào.
Đây không phải là lần đầu tiên cô không biết cách thở, thế nên Dạ Mạc Thâm liền buông cô ra rất nhanh, sau đó anh liền nắm lấy cằm của cô, giọng nói khàn khàn: “Rốt cuộc cô chọc vào chỗ nào của Dạ Lẫm Hàn rồi, anh ta tại sao lại () quan tâm cô đến thế?”
Lại còn muốn đích thân ôm lấy cô cơ? Đã hỏi qua ý kiến của Dạ Mạc Thâm anh chưa? Trong mắt Thẩm Kiều vẫn còn sự mơ màng chưa tỉnh hẳn, trước mặt Dạ Mạc Thâm cô liền chớp mắt mấy cái, sau đó ngây ngốc hỏi: “Dạ Lẫm Hàn là ai cơ?”
Dạ Mạc Thâm nhíu mày một cái, nheo mắt lại nhìn cô: “Không biết à?”
“Ừ!”
Thẩm Kiểu gật đầu lia lịa như gà con mồ thóc.
(} Dạ Mạc Thâm im lặng một hồi rồi đột nhiên hỏi lại cô: “Thế tôi là à?” Tiêu Túc đứng một bên: “…”
Hơi đáng sợ rồi nha.
Thẩm Kiều nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt mình, duôi tay ra nhéo hai má của Dạ Mạc Thâm, đôi mắt xinh đẹp nhìn ngắm anh cả nửa ngày, rồi cô đột nhiên cong khóe miệng lên hỏi: “Anh là ai?”
Sắc mặt của Dạ Mạc Thâm tái mét, cả quãng đoạn đường này cô ấy lại không biết mình là ai? Nghĩ như () thế, cả người Dạ Mạc Thâm tự nhiên toát ra một luồng áp lực lạnh lếo, anh nhìn chằm chằm cô đầy nguy hiểm: “Tôi cho cô thêm một phút nữa, nghĩ cho cần thận vào xem rốt cuộc tôi là ai!”
“Dạ Mạc Thâm!”
Lời của Dạ Mạc Thâm vừa mới dứt thì giọng của Thẩm Kiều đã vang lên, giọng của cô rất trong trẻo.
Cùng lúc đó âm thanh báo của thang máy cũng vang lên, Tiêu Túc vẫn đứng nguyên tại chỗ không biết có nên đầy hai người bọn họ ra khỏi thang máy lúc này không.
“Lúc nãy anh vẫn còn chưa trả Á} lời câu hỏi của tôi cơ mà, vì sao rảnh rỗi đi quản chuyện của tôi hả?“ Nhớ ra người đàn ông trước mặt là Dạ Mạc Thâm rồi, Thẩm Kiều lại nhớ tới cái vấn đề này.
Dạ Mạc Thâm cảm thấy rất đau đầu, cô gái này vẫn cương quyết không bỏ qua vấn đề này đúng không? “Về phòng đi.”
Dạ Mạc Thần lạnh lùng ra lệnh.
Tiêu Túc gật đầu rồi đẩy hai người bọn họ ra khỏi thang máy, mở cửa rồi đầy hai người bọn họ vào phòng, một loạt động tác cực kỳ lưu loát thành thạo.
Không dễ dàng gì mới đưa được } hai người bọn họ về phòng, Tiêu Túc đưa tay lên lau mồ hôi trên trán: “Cậu Dạ, thế, thế tôi đi trước nhé?”
“Từ từ đã, gọi hai người giúp việc nữ đến đây.” “Vâng.”
Tiêu Túc làm việc rất nhanh nhẹn, gọi hai cô giúp việc qua còn mình thì ra ngoài phòng đứng chờ.
Cô giúp việc phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể kéo được Thẩm Kiều từ trên người Dạ Mạc Thần xuống rồi sau đó đặt cô nằm lên giường.
Thẩm Kiều cực kỳ không hợp tác, cả quá trình đều lăn qua lộn lại, đến cuối cùng khi đã để cô yên vị rồi, đầu của hai người giúp việc đã lấm tấm một tầng mồ hôi mỏng.
“Được rồi, đi ra ngoài đi.”
Sau khi người đã đi ra ngoài hết rồi, Dạ Mạc Thâm mới lăn xe lăn đến bên giường của Thẩm Kiều, nhìn chăm chú vào cô gái đã ngủ rất yên tĩnh.
Trong quá trình giãy dụa lú nãy, cô đột nhiên gọi to một tiếng, giống như là đang khóc vậy khiến cho Dạ Mạc Thâm bị dọa đến hoảng.
Bây giờ anh đứng trước mặt cô, cần thận nhìn cô một lượt phát hiện cô gái này vẫn chẳng thay đổi tí nào.
“Uống nào, uống tiếp chén nữa!”
Thẩm Kiều đột nhiên lại lầm bẩm một câu như thế rồi lật người lại.
Ánh mắt Dạ Mạc Thâm lại lạnh đi mấy độ, đúng là một con ma men mà.
Tiêu Túc đứng chờ ở ngoài cửa được một lúc thì nghe thấy tiếng của Dạ Mạc Thâm liền lần nữa mở cửa đi vào phòng, sau khi đi vào phòng rồi anh ta cũng không dám nhìn lung tung.
“Cậu Dạ, đây là đồ lúc nãy người làm đưa tới, chắc là đồ của cô Thẩm {} Dạ Mạc Thâm nhận lấy rồi mở ra xem thì mới phát hiện đều là đồ của Thẩm Kiều, chỉ có điều là cái túi đã bị hỏng rồi: “Đồ đạc thì sắp xếp gọn lại, còn cái này thì vứt di.”
“Vâng.”
“Sau đó mang theo một chậu nước vào đây.”
Tiêu Túc theo lệnh mang một chậu nước đến cho Dạ Mạc Thâm, không đợi anh nói gì, anh ta cũng đã chủ động đặt chậu nước lên tủ đầu giường của Thẩm Kiều.
Dạ Mạc Thâm: “Cậu biết tôi muốn làm cái gì à?”
Tiêu Túc cười hì hì nói: “Tôi đã đi theo cậu Dạ bao nhiêu lâu rồi, nếu như chỉ một chút chuyện nhỏ thế này mà tôi còn không hiểu thì làm sao có thể giúp đỡ cậu được chứ?”
Nghe thấy thế, Dạ Mạc Thâm nâng mắt lên nhìn, nhíu mày: “Thế à? Thế tại sao cậu không biết là tôi định hắt chậu nước này lên mặt cô ta cho cô ta tỉnh rượu?”
Cả người Tiêu Túc run nhẹ một cái: “Không phải thế chứ cậu Dạ? Cậu thật sự muốn làm thế à?”
“Vắt khăn mặt đưa đây cho tôi.” Tiêu Túc nhẹ nhõm thở ra một hơi, may thật, cậu Dạ thật sự sẽ không làm như thế.
Tiêu Túc nhúng ướt khăn mặt rồi đưa cho anh.
Dạ Mạc Thâm tiến lên phía trước một chút, cầm lấy khăn mặt sạch sẽ rồi nhẹ nhàng lau hai bên má cho cô.
Có thể Thẩm Kiều cảm thấy không thoải lắm lắm, liền nhấc tay lên gạt đi bàn tay đang cầm khăn tay của anh, lâm bầm nói: “Đừng có chạm vào tôi.
” Dạ Mạc Thâm hơi dừng lại một chút nhưng rồi lại tiếp tục lau.
Thẩm Kiều kêu khẽ một tiếng, lại nhấc tay gạt tay của anh ra không ngờ lại bị anh ném lại cho một câu: “Còn nhúc nhích nữa là tôi ném cô xuống dưới tầng đấy!”
Tiêu Túc: Lại dọa dẫm người ta! Nhưng có điều là chiêu này lại thật sự rất có tác dụng với Thẩm Kiều lúc cô đang say bí tỉ.
Bị Dạ Mạc Thâm vứt cho một câu như thế cô liền thật sự không dám nhúc nhích nữa, ngoan ngoãn nằm im đề Dạ Mạc Thâm lau mặt cho mình.
Thời gian cứ chậm rãi trôi qua từng giây từng phút, động tác của Dạ Mạc Thâm lại đột nhiên dừng lại, nhíu mày, anh nghiêng đầu nhìn cô gái đang nằm trên giường.
Làm sao vậy? Tiêu Túc thấy biểu cảm của Dạ Mạc Thâm có chút kỳ lạ, liền nhìn theo ánh mắt của anh.
Chỉ thấy Thầm Kiều lúc nãy mới vẫn đang nằm ngoan ngoãn bây giờ lại không hiểu vì lý do gì mà đang rơi nước mắt.
Nước mắt trong suốt chảy theo khóe mắt của cô rơi xuống, ngay lập tức bị thấm vào trên gối.
Này, cmn lại có chuyện gì thế? “Vì sao?“Con người đang khóc đột nhiên nhẹ nhàng hỏi một câu như thế, nước mắt của Thẩm Kiều lại càng không thể ngăn được.
“Mẹ! Con, hức… con cũng là con của mẹ mà, hức… ”
Giọng của cô nghẹn ngào, đôi lông mày thanh tú của cô nhíu chặt lại.
Tiêu Túc cảm thấy vô cùng khó xử, nhìn thấy cảnh này cũng không biết phải làm thế nào, đành nhìn sang Dạ Mạc Thâm không biết anh sẽ xử lý như thế nào.
Dạ Mạc Thâm cúi đầu, hàng lông mi che đi đôi mắt của anh, không thể nhìn rõ mắt của anh khiến người ta không thể nhìn thấu được anh đang nghĩ gì.
Chỉ có điều sắc mặt anh vẫn như cũ không hề thay đổi., một lúc sau anh đưa khăn mặt cho Tiêu Túc: “Giặt cho sạch sẽ đi.” Tiêu Túc lúc này mới cầm lấy cái khăn mặt giặt sạch sẽ rồi vắt khô rồi đưa lại cho Dạ Mạc Thâm, sau đó mới cần thận hỏi.
“Ờ, vậy thì, cậu Dạ, có phải trợ lý Thầm có chuyện gì khó chịu không?”
Dạ Mạc Thâm không trả lời câu hỏi của anh ta nhưng động tác của anh lại dừng lại, ngón tay thon dài của anh đặt trên đôi mắt của cô, giúp cô lau đi những giọt nước mắt rơi không ngừng ở khóe mắt: “Cậu đi trước đi.”
“Thế nhưng cậu Dạ có còn…”
“Tình hình của tôi cậu còn không biết à? Cứ mặc kệ tôi là được rồi.
Nghe thấy thế, Tiêu Túc vội vã trừng to mắt: “Cậu Dạ, không thể được đâu! Lỡ như cậu bị lộ ra là A „ cậu… “Trong cái phòng này thì có thể lộ ra được cái gì?”
“Cô Thầm, lỡ, lỡ như cậu bị cô ấy phát hiện rồi…” “Không sao cả.”
Ánh mắt của Dạ Mạc Thâm lạnh lùng: “Cô ấy biết cũng không sao.
Nếu như cô ấy dám nói lung tung, tôi sẽ đích thân xử lý cô ta.”
Tiêu Túc: “…”
Trong giây lát anh ta không biết nên nói cái gì mới đúng nhưng mà… Đích thân xử lý, cậu, cậu nỡ xuống tay à?