Mấy cô gái kia đều ăn mặc rất xinh đẹp, đều mang dáng vẻ là cô chủ nhà giàu có Một thân hàng hiệu toàn bộ mặc lên người, ăn mặc đặc biệt thời thượng quyến rũ, nhưng... ánh mất mấy cô nhìn Hàn Mộc Tử vừa nhìn liền biết là không có thiện ý.
Lúc này Lâm Thanh Thanh khẳng định hận không thể xé xác cô ra, làm sao có thể sẽ tâm ý tốt giới thiệu khách hàng cho cố?
Những người này đến đây là gây rắc rối cho cô.
Nhưng cô cũng không thể đuổi mấy người này đi, chỉ có thể lộ ra khuôn mặt tươi cười. "Cô Lâm giới thiệu việc làm ăn cho tôi, làm sao tôi lại để ý chứ?"
Cô cười bảo Tiểu Nhan đưa người tới phòng nghỉ, nói mình một lúc nữa sẽ sang. Thế là Tiểu Nhan trực tiếp đưa người đến phòng nghỉ, Hàn
Mộc Tử liền trở về văn phòng. Cô lấy tư liệu cùng bản giới thiệu ra, nhớ tới dáng vẻ không có ý tốt của Lâm Thanh Thanh, không nhịn được gọi điện thoại cho Dạ Mạc Thâm. "Chủ động gọi điện thoại cho anh rồi sao? Có việc gì à? Trong giọng nói của Dạ Mạc Thâm mang theo vài phần trêu chọc.
Hàn Mộc Tử lạnh lùng nói: "Anh giải quyết chuyện đó thế nào rồi? Đây chính là cách giải quyết của anh đấy à?"
Ở bên kia Dạ Mạc Thâm sửng sốt một chút, sau đó nheo mắt lại nguy hiểm nói: "Ý em là gì?" "Cô ta mang theo một đồng người đến công ty của tôi. Dạ Mạc Thâm, anh là đi giải quyết vấn đề, hay là đi chọc giận người ta vậy há?"
Dạ Mạc Thâm: "M
Một lát sau, anh cười lạnh "A, thật đúng là cô ta chưa từ bỏ ý định. Đã như vậy, em đợi anh." "Đợi anh?" "Chờ anh đến." "Tút tútl
Sau khi nói xong Dạ Mạc Thâm trực tiếp cúp điện thoại, giống như sợ cô sẽ cự tuyệt anh.
Nghe anh nói muốn sang đây, Hàn Mặc Tử cũng không biết vì sao lại cảm thấy yên lòng không ít. Thật ra cô không phải muốn nhờ Dạ Mạc Thâm giúp đỡ, nhưng cô cảm thấy Lâm Thanh Thanh chính là do Dạ Mạc Thầm mới đến tìm cô, khi đó cũng không phải do cô chủ động, cho nên cô sẽ không công cái nồi này trên lưng. Tốt nhất để Dạ Mạc Thâm tự mình đi giải quyết.
Bọn họ muốn giải quyết làm sao thì làm, đừng kéo cô vào chuyện này là được rồi.
Cất điện thoại di động, Hàn Mộc Tử đi đến phòng nghỉ, vừa mới đi tới cửa cô liền nghe được một tiếng vang của đồ sứ rớt xuống đất, ngay sau đó là tiếng mắng chửi. "Mặt cô bị mù sao? Lại dám hất cà phê lên người tôi, cô cố ý phải không?" "Ba!"
Lúc Hàn Mặc Tử đi tới cửa vừa vặn nhìn thấy Tiểu Nhan bị một cô gái trong đó tát cho một bạt tai.
Động tác của cô ta quá nhanh, Tiểu Nhan căn bản không đoán trước được, sau khi bị cô ta đánh một bạt, cô ấy vẫn còn ngơ ngác đứng ở nơi đó.
Sắc mặt Hàn Mặc Tử biến đổi, bước nhanh đến phía trước. "Cô làm gì vậy?"
Lúc này Tiểu Nhân cũng phản ứng lại, đại khái là bị người ta đánh một bạt tai cho nên rất phần nộ, cũng có lẽ là cảm thấy đối phương là người mà Lâm Thanh Thanh gọi tới gây phiền toái, cho nên cô ấy không có chút nào khách khi nữa.
Cô ấy trực tiếp hất hết ly cà phê còn thừa trong tay về phía người phụ nữ kia. "Á!"
Người phụ nữ kia bị giới đến thiết lên: "Cô điện rồi sao? Thế mà thật dám cầm cà phê hất người tôi!" Sắc mặt Tiểu Nhan âm trầm đứng tại chỗ cười lạnh không phải cô nói tôi cố ý hất cà phê trên người cô sao? Vậy tôi không làm chút gì thì thật uống phí tội danh này với chịu một bạt tại khổ sở này sao?" Nói xong, cô lập tức ném cái lý tới bên chân cô ta "Cô thật sự cho rằng cô là cô chủ thi bắt nạt được tôi đấy à? Dám ra tay với tôi hả?"
Nói xong, Tiểu Nhan trực tiếp xoăn tay áo lên, muốn xông tới đánh nhau.
Các cô ta đến đây để gây phiền phức, nhưng không nghĩ tới Tiểu Nhan lại dám đánh trả lại, nhất thời đều không kịp phản ứng.
Mặc dù Hàn Mặc Tử sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh chấp nhận cách làm này của Tiểu Nhan. "Các người thật quá đáng!" Cái người bị hất cà phê lập tức khóc lớn lên, sắc mặt của Lâm Thanh Thanh cũng tải xanh, giận dữ chỉ vào cô mắng: "Hàn Mộc Tử, cô có ý gì? Cô tiếp đãi khách như thế này sao? Tôi có lòng tốt giới thiệu khách cho cô, cô lại làm cho người tôi đưa đến đều rối loạn!" “Lòng tốt giới thiệu à?" Không đợi Hàn Mộc Tử mở miệng, Tiểu Nhan đã nổi giận đùng đùng tiến lên. "Cô còn dám nói, tôi có lòng tốt bưng cà phê lên cho mấy người, kết quả các người như thế nào? Cố ý gạt chân của tôi, làm hại tôi đổ cà phê, sau đó các người nhân cơ hội này trách Mộc Tử. Chẳng qua không ngờ chứ gì? Tôi cũng không phải loại người dễ bắt nạt đâu.
Lâm Thanh Thanh không ngờ cô ấy lại hung dữ như vậy, tức giận đến lớn tiếng nói: "Được lắm, cô đã đem cà phê đổ lên trên người người khác không xin lỗi vậy thôi đi, thế mà còn đối trắng thay đen như thế này. Bây giờ tôi lập tức đăng tin tức này lên trên mạng, xem thái độ công ty của các người hung hãng như vậy, đừng nghĩ có thể tiếp tục mở cửa ở Sài Gòn này"
Nói rồi, Lâm Thanh Thanh lập tức lấy điện thoại ra. Tiểu Nhan biển sắc: "Cô dám "
Lâm Thanh Thanh cười lạnh: "Có gì tôi lại không dám?" "Cô thật sự không có cái gì không dám." Hàn Mặc Tử đứng ở bên cạnh, mắt lạnh nhìn một màn này, đột nhiên mở miệng nói một câu. Có nói xong quay đầu nhìn về phía Tiểu Nhan đứng bên cạnh "Cậu không sao chứ? Bọn họ có đụng chỗ nào trên người cậu không?"
Lúc đầu Tiểu Nhận chỉ là sửng sốt một chút, một lát sau "hu hu" khóc lớn lên. “Có! Vừa rồi các cô ta đá chân của mình, hơn nữa còn vu khổng mình cảm cà phê hất lên người bọn họ. Như vậy cũng thôi đi, vậy mà còn đánh mình một bạt tại nữa." Nói xong, Tiểu Nhan đưa tay che gương mặt hơi sưng của mình. "Mộc Tử, bọn họ căn bản không phải tới làm khách, bọn họ đây là cố ý đến đây gây chuyện." "Cố ý sao?" Đôi mắt Hàn Mộc Tử âm trầm, sau đó ở ngay trước mặt Lâm Thanh Thanh cô lấy điện thoại di động ra, mim cưới: Vậy thì gọi điện thoại cho phóng viên tới đi, để các cô nhìn xem hiện trường chân thực. Tôi tin tưởng, bọn họ rất nguyên ý mở họp báo
Nói xong, Hàn Mặc Tử nghĩ nghĩ lại nói: "Để tôi ngẫm lại nên gọi cho phóng viên của tòa soạn nào đây, dù sao gần đây danh tiếng của tôi ở trên mạng cũng rất thịnh, vậy thì.." "Hàn Mộc Tử, cô có ý gì?" Lâm Thanh Thanh bị cô tra tấn đến muốn điên rồi, tức giận chất vấn cô.
Nghe vậy Hàn Mộc Tử quay đầu lại nhìn thoáng qua cô ta: "Cô Lâm sao vậy? Không phải cô muốn phát tin tức sao? Đã người muốn phát tin tức, vậy tôi tự nhiên cũng không thể lạc hậu. Lại nói vì công ty của tôi làm cô bị uất ức, tôi cũng nên thay mặt cô lấy lại công bằng. Ở thành phố Sài Gòn này, nhà họ Hàn chúng tôi thật đúng là không e ngại bất kỳ thế lực nào, bao gồm gia tộc của các người."
Lâm Thanh Thanh lập tức tái mặt, cô ta dùng sức cần mỗi dưới nhìn con người bình tĩnh trước mặt khí thế mạnh mẽ như vậy, dáng vẻ lại là một cô gái xinh đẹp như vậy.
Bởi vì tự tin cho nên ung dung, bởi vì ung dung cho nên bình tĩnh.
Bởi vì cô bình tĩnh cho nên càng khiến vẻ mặt Lâm Thanh Thanh giận tím mặt.
Cô chủ trước kia dịu dàng lễ phép bây giờ đã biến thành một người đàn bà chanh chua, Lâm Thanh Thanh đột nhiên ý thức được chuyển đi hôm nay của cô ta đến đây là sai lầm. Cho dù cô ta không buông tha người phụ nữ này, nhưng cũng không cần cô ta phải ra "Như vậy được không? Chúng ta cùng gọi người đến nhé?" Hàn Mộc Tử quơ quơ điện thoại "Muốn không?"
Bờ môi Lâm Thanh Thanh tái nhợt nhìn cô. "Cô đang uy hiếp tôi sao, có nghĩ rằng nhà họ Lâm chúng tôi sợ nhà họ Hàn các người sao?" Đã đem danh tiếng của nhà họ Hàn ra nói, vậy Hàn Mặc Tử cũng không ngại nhắc nhiều thêm một lần nữa, nụ cười của cô trở nên mị hoặc: "Có thể thử một chút." "Cô!" Lâm Thanh Thanh đột nhiên có chút sợ hãi. Mặc dù nhà các cô ta ở tại thành phố Sài Gòn này cũng có chút thể lực, nhưng nếu muốn cứng đối cứng với nhà họ Hàn thì một chút phân thắng cũng không có, lại thêm tình huống bây giờ Dạ Mạc Thâm đứng ở phe của người phụ nữ kia. Nếu như hai gia tộc cùng ra tay, vậy nhà họ Lâm của bọn họ... Chỉ sợ phải ngồi yên cho người ta tiêu diệc.