Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 465




Tôi nhất định sẽ dành được cô ấy

Mặc dù Hàn Mộc Tử đã nói rằng cô sẽ tự mình giải quyết mọi chuyện tiếp theo, nhưng Hàn Thanh với tư cách là một người anh trai làm sao có thể đứng bên ngoài nhìn em gái mình đau khổ rối rắm vì chuyện ly hôn không thành công?

Cho nên tất nhiên là anh ta phải làm một việc gì đó, ví dụ như hiện tại, anh ta đang có một cuộc hẹn gặp mặt nói chuyện với Dạ Mạc Thâm. Trong quán cà phê bật bài hát có tiếng nhạc rất êm đềm và lãng mạn, hai người đàn ông to lớn ngồi đối diện nhau, khí chất tỏa ra từ hai người cực kỳ mạnh mẽ. Ai cũng nghĩ rằng hai người họ hẹn nhau ở đây để bàn chuyện công việc, tuy nhiên ánh mắt sắc bén của hai người họ đối chọi gay gắt với nhau, cho nên cũng không có ai dám tới gần.

Nhìn thấy Hàn Thanh ngồi trước mặt mình, ánh mắt của Dạ Mạc Thâm tràn đầy hung ác và nham hiểm.

Lúc trước nhìn thấy Hàn Mộc Tử ngồi trong xe của nhà họ Hàn, cho nên Dạ Mạc Thâm đã yêu cầu Tiêu Túc đi điều tra. Ngay từ đầu Dạ Mạc Thâm còn tưởng rằng cô và Hàn Thanh có quan hệ gì đó không thể cho người ngoài biết, sau khi đọc báo cáo điều tra mới biết hóa ra cô là em gái của Hàn Thanh.

Tuy rằng không biết khúc mắc trong đó, nhưng chỉ cần giữa bọn họ không có cái quan hệ kia là được rồi.

Nếu Hàn Thanh không phải là anh trai của Hàn Mộc Tử, hôm nay Dạ Mạc Thâm cũng sẽ không đồng ý đến cuộc hẹn ngày hôm nay.

Nghĩ đến đây, đôi môi mỏng của Dạ Mạc Thâm khẽ nhếch lên: "Tổng giám đốc Hàn bận rộn nhiều việc, vậy mà hôm nay lại dành ra thời gian hẹn tôi đến chỗ này. Thế nào? Muốn nói chuyện hợp tác với tôi sao?" "Hẳn là cậu hiểu rõ vì sao tôi gọi cậu đến đây." Ánh mắt của Hàn Thanh lạnh như băng, giọng nói cũng trở nên lạnh lẽo âm trầm. "Ồ?" Dạ Mạc Thâm nhíu mày: "Tôi và tổng giám đốc Hàn rất thân quen sao?"

Hàn Thanh nhướng mắt, tầm mắt dừng ở trên mặt của Dạ Mạc Thâm. "Đừng tới gần làm phiền em gái tôi nữa, cách xa con bé ra." "A." Dạ Mạc Thâm cười lạnh một tiếng, không trả lời. Một lát sau anh tay lên mặt bàn, cười xấu xa: "Cô ấy là vợ của tôi. Là một người chồng, tôi thực sự không biết tại sao mình phải tránh xa cô ấy."

Nói đến đây, trong mắt Hàn Thanh hiện lên lửa giận, anh ta thật kiềm chế ý muốn tiến lên đánh bay tên khốn này: "Nếu không phải người của cậu cứ luôn gây rắc rối ở giữa, cậu và con bé đã sớm không còn là vợ chồng." "Vậy thì sao? Ai bảo anh không đủ năng lực?" Dạ Mạc Thâm không ngại xúc phạm Hàn Thanh, chế nhạo đối phương bằng nhiều lời lẽ khác nhau.

Trong suốt năm năm này, Hàn Thanh luôn cố gắng tìm biện pháp để chấm dứt cuộc hôn nhân giữa Hàn Mộc Tử và Dạ Mạc Thâm, mặc dù sức ảnh hưởng của Hàn Thanh rất mạnh nhưng không phải người bình thường nào cũng có thể địch nổi thủ đoạn của Dạ Mạc Thâm.

Huống hồ Hàn Mộc Tử là vợ của anh, làm sao có thể để người khác can thiệp vào chuyện giữa vợ chồng bọn họ?

Nghe đến đây, Hàn Thanh lập tức phẫn nộ. "Năng lực không đủ? Đây là tác phong làm việc của cậu sao? Quấy rối, gây trở ngại cho một người phụ nữ? Tôi không muốn làm ầm ĩ, nhưng hiện tại con bé đã biết, tôi cũng không ngại khiến cậu đầu rơi máu chảy." "Đầu rơi máu chảy sao?" Dạ Mạc Thâm cắn chặt những lời này, một lúc sau mới nhếch môi cười nhạo: "Hàn Thanh, anh chẳng qua chỉ là một người anh trai mà thôi, anh có lấy tư cách gì để quyết định cuộc sống của cô ấy? Càng không có tư cách kiểm soát cô ấy thích ai."

Hàn Thanh: "Tôi sẽ không để con bé quay trở về con đường cũ, ở cùng một chỗ với tên khốn nạn như cậu."

Tên khốn nạn?

Dạ Mạc Thâm nheo lại đôi mắt lóe lên sự nguy hiểm, giọng nói gần như bị ép ra giữa hai hàm rằng: "Anh nói ai là tên khốn nạn?" "Năm đó cậu làm tổn thương con bé như thế nào, trong lòng cậu tự biết."

Bên này đang tranh cãi kịch liệt, Tiêu Túc và chú Nam ở bên ngoài nhìn bọn họ mà thấy kinh hồn bạt vía. "Chắc là sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu nhỉ?" Chú Nam lẩm nhẩm một câu, sau đó rút ra điện thoại di động: "Để chú gọi điện cho cô ấy."

Nghe được hai từ “cô ấy” từ miệng của chú Nam, Tiêu Túc suy nghĩ một lát cũng biết ông ấy đang nói đến Hàn Mộc Tử, vì thế anh ta vội vàng ngăn cản trước khi ông ấy gọi điện thoại: "Chú Nam, chú đừng thêm phiên được không? Nếu chú gọi điện thoại cho cô ấy vào lúc này, chẳng phải mọi chuyện sẽ càng rối tung lên sao?"

Nghe thấy vậy, động tác bấm số trên điện thoại di động của chủ Nam lập tức dừng lại, ông ấy sửng sốt một lát rồi nói: "Cũng đúng, vậy chúng ta nên làm gì bây giờ? Hay là chúng ta đi vào khuyên nhủ bọn họ?" Hai người đang nói chuyện, trong quán cà phê đột nhiên vang lên một tiếng hét hoảng sợ, hóa ra là hai người bên trong đã bắt đầu động tay động chân.

Có lẽ Hàn Thanh bị Dạ Mạc Thâm chọc giận, anh đứng lên kéo áo của Dạ Mạc Thâm, ánh mắt sắc bén như muốn giết người. "Nếu cậu còn dám tới gần con bé, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu."

Dạ Mạc Thâm vẫn giữ nguyên nụ cười trên mặt, tuy rằng bị Hàn Thanh kéo áo nhưng lại không thấy có chút chật vật nào.

Dạ Mạc Thâm rất bình tĩnh nói: "Nếu không phải nể tình anh là người thân của cô ấy, tôi đã sớm ra tay đánh nhau với anh."

Nghe thấy vậy, lần đầu tiên Hàn Thanh lộ ra nụ cười khinh thường: "Vậy cậu ra tay thử xem."

Dạ Mạc Thâm bất động.

Bốp!

Hàn Thanh vung một cú đấm nện thẳng vào khóe miệng của anh.

Nhưng Dạ Mạc Thâm lại không tránh đi, cũng không ra tay đánh trả.

Hàn Thanh sửng sốt, đúng lúc này chú Nam và Tiêu Túc đã chạy vào quán cà phê, ngăn cản hai người. "Vì sao cậu không ra tay đánh trả?" Hàn Thanh nhìn chằm chằm anh.

Dạ Mạc Thâm nhận thấy khóe miệng có vị ngọt của máu, anh vươn tay lâu sạch khỏe miệng, sau đó mới cười nhạo ra tiếng: "Tôi cũng không dám ra tay với anh trai của vợ mình, nhỡ đâu vợ tôi trách tội tôi thì phải làm sao bây giờ?"

Nghe thấy vậy, đồng tử trong mắt của Hàn Thanh co rút mạnh. Thấy Hàn Thanh định đấm thêm một cú nữa, Dạ Mạc Thâm lập tức lùi lại mấy bước về phía sau, cười mỉa nói: "Tuy rằng tôi sẽ không ra tay đánh trả anh, nhưng không có nghĩa là tôi thích bị đánh. Cuộc trò chuyện hôm nay đến đây thôi, tạm biệt."

Dạ Mạc Thâm xoay người đi ra ngoài. Đi được vài bước, đột nhiên anh dừng lại, nói: "Tôi nhất định sẽ chiếm được cô ấy."

Cho dù anh dùng bất kỳ phương pháp gì muốn ngăn cản tôi ở bên cô ấy thì tôi cũng sẽ kiên trì đến cùng.

Trong mắt Hàn Thanh rõ ràng xuất hiện sự tức giận, nhưng lại bị chú Nam lại ngăn lại: "Anh Hàn, bỏ qua đi."

Hàn Thanh nghĩ một lát, cuối cùng vẫn quyết định về công ty trước.

Mà ở phía khác.

Hàn Mộc Tử có chút uể oải, bởi vì cô đã mất ngủ suốt ba ngày liền.

Kể từ khi Dạ Mạc Thâm nói với cô rằng hai người vẫn chưa ly hôn, cứ mỗi khi đêm về là trong đầu cô toàn nghĩ đến những chuyện xảy ra trước kia, Đậu nhỏ ngủ yên ở ngay bên cạnh cô nhưng cô lại không thể chợp mắt cho đến hừng đông.

Sau ba ngày trôi qua, cô cảm thấy đầu óc mình cực kỳ hỗn loạn. "Cậu cứ thế này không ổn đâu, nếu không thì cậu đi với mình đến gặp bác sĩ đi?" Tiểu

Nhan nhìn chăm chăm vào quầng thâm mắt của cô.

Nghe thấy vậy, Hàn Mộc Tử giật mình hoàn hồn, lắc đầu: "Không cần, mình không sao, qua vài ngày sẽ ổn thôi." "Ngày hôm Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Hình như từ ngày hôm đó trở về cậu thường hay mất tập trung, Mộc Tử... Chúng ta là bạn tốt của nhau, cậu nói cho mình biết đi."

Hàn Mộc Tử nghĩ đến sự phức tạp trong chuyện này, cảm thấy bản thân ngay cả sức lực để nói cũng không có, cho nên chỉ có thể ngậm miệng không nói chuyện.

Tiểu Nhan thấy dáng vẻ ỉu xìu của cô, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ, sau đó đi pha một cốc trà nóng cho cô rồi rời đi.

Tiểu Nhan mới ra khỏi văn phòng, lập tức nhìn thấy một bóng người lén lút đi về phía bên này. "Cô là ai?"

Lâm Tinh Hỏa bọc kín như cái bánh chưng, bị Tiểu Nhan gọi một tiếng như vậy, cô ta lập tức nhanh chóng rút khẩu trang ra để tránh việc Tiểu Nhan không nhận ra cô ta mà gọi bảo vệ. "Là tôi!" "Lâm Tinh Hỏa? Sao cô lại ở chỗ này?" Tiểu Nhan nhìn cô ta với ánh mắt ngạc nhiên. Điều kỳ lạ là cô ta chỉ đến một mình, không có người đại diện đi theo.

Lâm Tinh Hỏa nở nụ cười, để lộ một hàng răng trắng sạch sẽ. "Tôi đang đi quay một bộ phim. Tình cờ đi qua đây nên tôi thuận đường ghé qua xem một lát."

Tiểu Nhan: "Tìm Mộc Tử sao? Cô ấy không có tinh thần làm việc." "Sao lại không có tinh thần làm việc?" Tròng mắt của Lâm Tinh Hỏa đảo một vòng: "Chẳng lẽ là vui mừng đến mức mất ngủ sao?" "Sao cô biết biết cô ấy mất ngủ?" Tiểu Nhan khẽ giật mình.

Lâm Tinh Hỏa đáp một tiếng: "Được Dạ Mạc Thâm của tập đoàn nhà họ Dạ ôm vào lòng, cô ấy không vui mừng đến mất ngủ chẳng lẽ còn có ai khác vui sướng vì chuyện này nữa sao?"