Thâm đến rồi! “Anh!”
Thẩm Kiều sắc mặt tái nhợt, không vui nhìn anh ta.
Lục Tầm Thường cười mà như không cười: “Tôi nói sai à? Không có gian tình sao? Đúng rồi, với một kẻ tàn phế như Dạ Mạc Thâm thì dù các người muốn có gian tình cũng không nổi.
Nghe thấy có người nói Dạ Mạc Thâm tàn phế, Thẩm Kiều lửa giận lập tức bốc lên.
Cô siết chặt cái thìa trong tay: “Tổng giám đốc Lục, công kích thân thể người khác như vậy đâu phải hành vi của một người quân tử.”
“Làm sao?”
Lục Tầm Thường dang hai tay ra thành ghế, hơi ngả người ra đằng sau, trêu chọc: “Đây không phải là chuyện mà tất cả mọi người đều biết sao? Nếu như không ải Dạ Mạc Thâm không được, thì lg cụ nhà anh ta sao lại vội vã tìm lụ nữ cho anh ta như vậy? Nhưng cũng vô dụng thôi, anh ta vẫn bất lực, một kẻ tàn phế, cưới vợ làm cái gì? Đây không phải là hại đời con gái nhà người ta sao? Nhưng mà cô có thể nhắn cho anh ta giùm tôi, nếu như anh ta thực sự không làm được, tôi cũng không ngại làm thay anh ta… Vừa dứt lời, một ly cà phê nóng hồi không báo trước cứ như vậy hất vào mặt Lục Tầm Thường.
Thẩm Kiều đặt mạnh ly cà phê trong tay xuống, cắn răng nhìn anh ta chằm chằm: “Loại người như anh mỗi ngày lưu luyến bụi hoa, lăng nhăng đến độ căn bản không biết tình cảm thật sự là gì, thì có tư cách gì tùy tiện đi phán xét người khác? Còn công kích thân thể người khác, anh căn bản chính là một kẻ tiểu nhân!”
Những người có mặt trong quán cà phê bị cảnh tượng này làm cho sợ ngây người, kinh ngạc nhìn qua bên này.
Ly cà phê kia rất nóng, sau khi hất vào mặt Lục Tâm Thường, anh ta sửng sốt mấy giây mới phản ứng được: “Cô dám hất vào tôi?”
Sau đó đứng dậy giơ tay muốn đánh Thẩm Kiều.
Thẩm Kiều đứng tại chỗ, ánh mắt không sợ hãi nhìn thằng vào mắt anh ta.
Chỉ tiếc là tay của anh ta còn chưa kịp đụng vào khuôn mặt trắng nõn của Thầm Kiều thì đã bị chặn lại! Tiêu Túc bắt lấy tay của anh ta: “Muốn đánh người thì cũng phải hỏi cậu Dạ chúng tôi một chút, xem anh ấy có đồng ý hay không!”
Nói xong, tay anh ta hơi dùng sức đánh Lục Tầm Thường văng ra ngoài.
Lục Tâm Thường bị hất văng ra ngoài đụng vào mấy cái bàn bên cạnh rồi ngã trên mặt đất.
Biến cố lần này cũng làm cho Thẩm Kiều giật mình, cô hoảng sợ nhìn về phía người mới đến.
Khuôn mặt không đổi sắc khi đối diện với cái tát của Lục Tầm Thường lúc này lại xuất hiện biểu cảm lo sợ.
Cô siết chặt góc áo, nhìn Dạ Mạc Thâm đang ngồi trên xe lăn không biết nên làm thế nào.
Sao anh lại tới đây? Rõ ràng lúc cô đi anh còn chưa ra khỏi văn phòng, nhưng bây giờ sao lại tìm được cô ở đây một cách chính xác như vậy? Chẳng lẽ là anh vẫn luôn biết? Nhớ tới những lời tra hỏi của Dạ Mạc Thâm tối hôm qua, Thẩm Kiều bỗng nhiên cảm thấy mình thật ngu xuẩn.
Lục Tâm Thường đứng lên từ trong đống lộn xộn.
Cằm của anh ta bị đánh một quyền làm cho khóe miệng chảy máu.
Sau khi đứng dậy, anh ta lau sạch khóe miệng của mình, rồi cười lạnh một tiếng, cầm cái ghế bên cạnh lên ném vào Dạ Mạc Thâm.
“Cậu Dạ!”
Tiêu Túc đứng cách Lục Tầm Thường không xa, không ngờ Lục Tâm Thường lại hèn hạ như vậy.
“A.”
Thẩm Kiều kịp phản ứng, không hề nghĩ ngợi liền trực tiếp xông lên đứng chắn ở trước mặt Dạ Mạc Thâm.
Dạ Mạc Thâm đang định nói Lục Tầm Thường muốn tìm chết à.
Không nghĩ trước mắt lại tối sầm, là Thẩm Kiều người phụ nữ ngu ngốc kia chạy tới ôm lấy bờ vai của anh, dường như muốn thay anh cản cái ghế.
Khi cô cúi xuống, sợi tóc mềm mại rơi xuống mặt của anh, hương thơm đặc trưng của phụ nữ cũng theo cô đến gần và xâm nhập vào trong hơi thở của anh.
Dạ Mạc Thâm ngơ ngần cả người.
“Chết tiệt, cô đang làm gì? Mau tránh ra!”
Mắt thấy Lục Tâm Thường ném cái ghế tới đây, ánh mắt Dạ Mạc Thâm bỗng nhiên trầm xuống, bắt lấy cổ tay người phụ nữ kia, kéo cô vào trong ngực mình.
Sau đó một cái tay khác phản ứng cực nhanh di chuyển xe lăn.
Ẩm!!! Cái ghế phịch một tiếng rơi xuống rồi văng ra một khoảng đất trống, đó chính là vị trí xe lăn của Dạ Mạc Thâm vừa rồi.
Có lẽ là lực tác động quá lớn cho nên trên nền nhà có vết tích nứt mẻ.
Mọi người trong quán thấy cảnh này sợ đến nỗi tim đập thình thịch.
Cũng may, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Dạ Mạc Thâm kéo theo Thẩm Kiều tránh di.
“Đồ hèn hạ, khốn khiếp, không biết xấu hổ!”
Tiêu Túc thấy Dạ Mạc Thâm và Thẩm Kiều không sao mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cũng lập tức tức giận tiến lên nắm chặt cổ áo Lục Tầm Thường, sau đó đánh một quyền về phía anh ta.
Vừa rồi Lục Tầm Thường bất ngờ nên mới bị đánh trúng.
Lúc này đã kịp phản ứng, cho nên cũng đáp trả Tiêu Túc, hai người anh một quyền tôi một quyền hỗn chiến với nhau.
Ở cạnh đó, Thẩm Kiều còn đang ôm cổ Dạ Mạc Thâm thật chặt, mắt nhắm chặt lại.
Cô rất sợ hãi, cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn run rầy, đến ngay cả lông mi cũng khẽ run.
Thế nhưng, bởi vì cô rất sợ hãi cho nên cô vẫn không buông Dạ Mạc Thâm ra.
“..
Cô định ôm đến lúc nào?”
Giọng anh hơi khàn hỏi cô.
Dạ Mạc Thâm có chút mất hồn.
Lúc cái ghế kia ném về phía anh, anh rất bình tĩnh, bởi vì anh có thể nhẹ nhàng linh hoạt né tránh.
Thế nhưng là người phụ nữ ngu ngốc này lại không hề nghĩ ngợi mà nằm sấp lên.
Mặc dù gây trở ngại và phiền phức cho anh, nhưng… hành động của cô lại hăng hái dũng cảm quên bản thân mình như thế, tựa như một dòng nước ấm, xuôi theo xương máu, từng chút từng chút xâm nhập vào cơ thể anh.
Nghe thấy giọng nói của anh, Thẩm Kiều cũng có chút kinh ngạc.
Cô sợ hãi mở to mắt, nhìn xung quanh, trên người cũng không có cảm giác đau đớn.
Chuyện gì xảy ra? Đề ý thấy mình đang ôm Dạ Mạc Thâm, Thẩm Kiều vội vàng lùi ra, ho nhẹ một tiếng: “Anh không sao chứ?”
Ánh mắt Dạ Mạc Thâm lạnh như băng nhìn cô, khóe môi Thẩm Kiều giật giật: “Thật xin lỗi…”
“Nói xin lỗi làm gì?”
Dạ Mạc Thâm nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào cô đầy nguy hiểm: “Cô không biết là rất nguy hiểm à? Nhào tới làm cái gì?”
Thẩm Kiều: “…”
Cô cũng không muốn nhào.
Cô cũng sợ hãi mà.
Thế nhưng trong nháy mắt đó, cô cảm thấy… Mình là vợ của anh, anh lại là người có tật , chắc chắn trốn không thoát công kích.
Cô không có cách nào trơ mắt nhìn anh bị thương ngay trước mắt mình.
“Có biết cô nhào tới chính là cản trở tôi hay không?”
Khóe môi Thẩm Kiều giật giật như muốn nói cái gì, thế nhưng ý thức được mình bây giờ không bị sao là do Dạ Mạc Thâm cứu được cô.
Cho nên cô không có gì để nói.
“Thật xin lỗi, lúc ấy tôi… Không nghĩ nhiều như vậy.”
Thầm Kiều giải thích, một bên xoắn lấy ngón tay của mình, xấu hổ không chịu được.
Nếu cô biết trước mình biến thành gánh nặng của anh, cô tuyệt đối sẽ không nhào lên.
Thấy dáng vẻ ngoan ngoãn phục tùng của cô, đột nhiên Dạ Mạc Thâm không nói ra được những lời trách cứ nữa.
Cô muốn thay anh ngăn chặn nguy hiểm, đây là sự thật.
Gây trở ngại cho anh, đây là ngoài ý muốn.
Mặt khác, cô làm sao biết anh có thể né tránh? Nghĩ là anh trốn không thoát còn vội vàng chạy qua, như vậy… Kết quả là, ánh mắt Dạ Mạc Thâm nhìn Thẩm Kiều trở nên phức tạp hơn.
Người phụ nữ này… Rốt cục trong đầu đang suy nghĩ gì? Còn bên kia, Tiêu Túc đã đánh gục Lục Tầm Thường.
Lúc đầu Lục Tầm Thường có sức đánh trả, thế nhưng về sau lại không được nữa.
Dù sao Tiêu Túc cũng là người luyện võ, sau khi Tiêu Túc giải quyết xong thì níu lấy cổ áo của anh ta kéo tới trước mặt Dạ Mạc Thâm.
“Cậu Dạ, xử lý như thế nào?”
Dạ Mạc Thâm nhìn Lục Tầm Thường giống như là nhìn người chết.
“Công kích cơ thể người khác rất vui sao? Tổng giám đốc Lục thích chơi gái như thế, ngay cả người phụ nữ của Dạ Mạc Thâm tôi cũng dám mơ mộng hão huyền, vậy giải quyết tận gốc rễ di.”
Lục Tầm Thường nghe xong, lập tức trừng to hai mắt: “Anh có ý gì?”