*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Tiểu Nhan nháy mắt với cô: “Gần đây đã xảy ra quá nhiều chuyện rồi, khiến tớ không kịp tiêu hóa luôn, thế mối quan hệ giữa cậu và ông Hàn là gì vậy?”
“Tiểu Nhan, cậu còn có thể tò mờ hơn nữa không, hả?” Thầm Kiều nhìn cô ấy bằng ánh mắt đầy sự bất đắc dĩ, cô buông đôi đũa trong tay: “Nói chung là mối quan hệ giữa tớ và anh ta không giống như cậu nghĩ đâu, còn đó là quan hệ như thế nào…Hiện tại tớ vẫn chưa suy nghĩ thấu đáo được!”
Cô vẫn chưa suy nghĩ thông suốt rằng rốt cuộc cô có muốn thừa nhận quan hệ thân thuộc này không.
Tiểu Nhan: “Xì, quỷ hẹp hòi, ngay cả chuyện này mà cũng không muốn nói cho tớ, hứ!”
Hai người đang nói chuyện, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bấm chuông cửa.
Tiểu Nhan lập tức nhảy dựng lên: “Tớ đi mở cửa!”
Lúc trước dì Liên có nhắc đến rồi, nên Tiểu Nhan đoán chắc người đến nhấn chuông vào lúc này chỉ có Hàn Thanh thôi!
Ngọn lửa của sự hóng hớt chôn giấu trong cơ thể cô đang hừng hực thiêu đốt, cánh cửa mở rộng, người đứng bên ngoài quả nhiên chính là Hàn Thanh.
Hàn Thanh mặc một bộ âu phục màu tối, mặt mày lãnh đạm, thoạt nhìn tràn đầy phong cách.
Chậc, với cái khí chất này cô cảm thấy Thẩm Kiều đúng là có số may mắn, tuy đã ly hôn với Dạ Mạc Thâm nhưng vẫn còn một tên Dạ Lãnh Hàn vẫn theo đuổi không ngơi, bây giờ lại lời thêm một chàng Hàn Thanh có khí chất tuyệt vời nữa.
Chọn bừa một người cũng không kém so với khi trước nhỉ?
Nhìn thấy Tiều Nhan, trong mắt Hàn Thanh hơi ngần ra một chút, một hồi sau, ánh mắt anh ta xuyên qua người Tiểu Nhan mà nhìn thằng vào bên trong phòng.
Tiểu Nhan cười híp mắt chào hỏi: “Anh Hàn?”
Hàn Thanh gật đầu, anh mím mím đôi môi mòng của mình.
Tiểu Nhan nghiêng người: “Kiều Kiều đang ở bên trong.”
Hàn Thanh cau đôi mày lại, nhấc chân bước vào trong, khóe mắt anh nhịn không được mà lén liếc nhìn Tiểu Nhan một cái, lại phát hiện ra cô nhóc con trưng ra vẻ mặt cười hì hì nhìn mình, hơn nữa ánh mắt cô bé nhìn anh cũng có vẻ không mang ý tốt gì.
Lẽ nào nhóc con hiểu nhầm cái gì rồi?
Nghĩ tới đây, vết nhăn giữa hai đầu lông mày của anh càng sâu hơn.
Thật ra sau khi Tiểu Nhan đi mở cửa rồi Thẩm Kiều liền cảm thấy vô cùng căng thẳng, nói thật thì với tâm trạng hiện tại cô thật sự không muốn gặp mặt Hàn Thanh, cô muốn có thêm thời gian để sửa sang chải chuốt dòng suy nghĩ của mình.
Cho nên khi Hàn Thanh đi đến phía sau lưng cô, Thẩm Kiều cơ hồ theo bản năng lập tức đứng lên.
“Anh…”
“Sức khỏe thế nào rồi?”
Động tác của Hàn Thanh vô cùng tự nhiên, anh đặt tập tài liệu xuống một bên, ánh mắt đặt lên trên người cô, trong giọng nói chứa đầy Sự quan tâm của một người bề trên với người nhỏ tuổi trong nhà. Hỏi xong rồi, anh chợt nhìn thấy bữa sáng đã được đánh chén hết sức sạch sẽ trên bàn.
Một khoảng lặng ngắn ngủi trôi qua, Hàn Thanh nhịn không nổi mà nở một nụ cười mỉm nhẹ.
“Xem ra khẩu vị rất ốt, cơ thể cũng sẽ không có vấn đề gì.”
Tâm trạng phỏng chừng cũng bình tĩnh nhiều rồi.
Không ngờ rằng tính tình cô em gái này của anh lại giống tính cách của mẹ đến vậy.
Thẩm Kiều vốn còn định nói gì đó, nhưng nghe anh ấy nói như vậy, lời nói đã đến bên môi lại chỉ đành nuốt ngược trở lại.
“Vậy thì tốt, nửa tiếng nữa tôi sẽ có một cuộc họp vậy nên tôi chỉ ngồi mười phút thôi rồi đi ngay.”
Nói xong câu đó anh ta liền ngồi thật, Thẩm Kiều thấy đồ đạc trên bàn thật sự là quá loạn, không thể làm gì khác hơn là lén lút đụng vào tay Tiểu Nhan một cái, ý bảo cô ấy mau dọn dẹp cùng cô đi.
Vì vậy hai cô gái vội vàng thu dọn đồ đạc, dọn xong Thẩm Kiều mới ngước lên nhìn Hàn Thanh: “Hàn…Anh ăn sáng chưa? Nếu không…”
Đôi mắt Hàn Thanh rất đỗi yêu thương nhìn cô: “Không sao đâu, anh không đói!”
Đúng là anh ta muốn đến đây đề ăn sáng cùng cô, nhưng điều quan trọng nhất vẫn là đến giám sát cô ăn uống đầy đủ, nếu cô đã ăn hết bữa sáng rồi, Hàn Thanh cảm thấy mình có ăn hay không cũng không còn là chuyện đáng quan tâm nữa rồi.
Tiểu Nhan đứng bên cạnh say sưa hóng chuyện, nhưng nghe vậy cũng thấy hơi xấu hồ: “Ôi, ngại ghê, tôi không biết ông Hàn sẽ qua, nếu biết anh tới tôi đã chờ anh rồi mới ăn sáng.”
Thật ra thì cô biết mà, chỉ là…Không tin đường đường là lãnh đạo của Tập đoàn nhà họ Hàn lại chạy tới tận khách sạn chỉ để dùng bữa với hai người các cô, chuyện này nghĩ kĩ vẫn thấy rất khó tin có được hay không!
Cho nên nó cũng không được cô xếp vào nhưng công việc cần chú ý, đương nhiên…ăn uống cũng thoải mái như cũ, cô còn sợ phí mà ăn cố biết bao nhiêu đồ ăn, hiện tại còn vì chướng bụng mà hơi khó chịu đây.
“Không sao, tôi chỉ ngồi một lát rồi đi ngay.”
“Vậy tôi đi rót cho anh cốc nước.” Đại khái Tiểu Nhan cũng biết mình ăn khá nhiều, cho nên nhanh chóng chạy đi rót nước mời Hàn Thanh.
Đi đi lại tự cảm thấy mời mỗi nước lọc có phèn quá không, vì vậy lại chạy về, cười híp mắt đề xuất: “Lúc sáng đến đây hình như tôi có nhìn thấy một tiệm cafe ngay gần chỗ này, nếu ông Hàn không ngại thì tôi xuống tầng gọi cho ông một ly cafe và một phần sandwich nhé?”
Hàn Thanh hơi ngẩn ra một lúc, lát sau mới ngó sang Thẩm Kiều rồi mới gật đầu: “Được.”
“Tôi lập tức đi mua, đảm bảo nhanh chóng tốc độ!”
Rầm!
Cô nhóc Tiểu Nhan kia đúng là trường phái hành động, nói đi là đi ngay được.
Cô ấy di rồi, trong phòng cũng chỉ còn hai người là Thẩm Kiều và Hàn Thanh ngồi lại.
Mặc dù cả hai đều là người thân ruột thịt, nhưng Thẩm Kiều vẫn cảm thấy vô cùng xấu hổ, cô thật không muốn phải đơn độc ngồi chung một không gian với Hàn Thanh như thế này.
Bốn bề yên lặng mất một lát, Hàn Thanh nhiên mở miệng nói: “Anh sẽ xử lí mọi chuyện bên chỗ Tuyết U.”
Nghe anh ấy nói vậy, Thẩm Kiều ngước mắt, lại không nhịn được mà hỏi: “Vậy anh định xử lí như thế nào?
Các anh cứ vậy mà xác định xong thân phận của tôi sao? Không có bất ngờ điều gì đáng nghi? Dù sao…có trường hợp đi trước là Tuyết U như thế, tôi nghĩ…ông Hàn vẫn nên cẩn thận thêm chút thì tốt, miễn việc về sau lại phát hiện ra thân phận của tôi không phải là thật, đến lúc đó…”
“Không đâu.” Khuôn mặt Hàn Thanh rất tỉnh táo cắt đứt lời của cô, anh trả lời lạnh lùng: “Lần này sẽ không sai đâu.”
Thẩm Kiều cắn môi dưới, cô rũ mắt nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay của mình.
“Em sự sao?”
Cô không nói lời nào, nhưng lại càng cúi đầu thấp hơn nữa.
Cô có thể không sợ hay sao?
Đột nhiên bị người khác nói với cô rằng cha mẹ đã chung sống sớm chiều suốt bao năm lại không phải người thân ruột thịt của cô, trong giây lát cô đã biến thành đứa bé không ai cần, tuy rằng hiện tại nhà họ Hàn đứng ra nhận cô là người nhà của anh ta. Thế nhưng..có Hàn Tuyết U đã đi trước làm gương cũng khiến cô hết sức lo sợ, liệu có một ngày nào đó khi cô đã chấp nhận và quen thuộc với mối quan hệ này rồi, nhà họ Hàn lại đột nhiên thông báo đã tìm nhầm người…
Vậy thì cuối cùng, cô là ai? Cô có thể là ai đây?
Hàn Thanh nhìn chằm chằm vào cái gáy cúi gằm của cô một hồi lâu, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài một cái.
“Vốn có một vấn đề mà anh không muốn hỏi, nhưng em đã lo lắng đến vậy, thì anh cũng nên nhắc đến nó.”