Cũng có thể là đang chú ý đến cảm xúc của cô ấy, bởi vì là sau khi Hàn Tuyết U xảy ra chuyện như vậy. Thẩm Kiều mím môi đỏ mọng không nói nữa.
Hơn nữa, cô cũng đã quên xem phần tài liệu kia.
Dạ Lẫm Hàn nhìn cô qua kính chiếu hậu, vừa lái xe vừa khẽ nói: “Em và Tiểu Nhan tình cảm có vẻ rất tốt nhỉ?"
Nghe vậy, Thẩm Kiều tỉnh táo tinh thần lại, gật gật đầu nói: “Đương nhiên."
“Trách không được cô ấy vì em làm nhiều chuyện như vậy, cô ấy quả thực là một người đáng để kết bạn."
Thẩm Kiều không nhịn được mà mỉm cười: "Đúng vậy, cô ấy đáng tin cậy hơn em tưởng tượng, không ngờ cô ấy lại tốt với em như vậy."
“Nếu tham gia dự tiệc, em đã chuẩn bị sẵn trang phục rồi đúng không?"
"Ừ"
“Nhưng anh thì chưa có, trong thời gian anh đi chọn âu phục, em nhân tiện đi vào bên trong đó trang điểm, sau đó chúng ta sẽ xuất phát đúng giờ, thời gian anh đã tính toán rất kỹ, em không cần lo lắng sẽ bị muộn."
Lại sắp xếp xong xuôi, Thẩm Kiều dường như không có phản ứng gì khác ngoài ngoan ngoãn gật đầu.
Trên tay cô là chiếc hộp đựng lễ phục và một đống tài liệu, bên trong là tài liệu điều tra về Hàn Tuyết U.
Vốn dĩ cô nên mở nó khi lên xe, nhưng không biết vì cái gì, cô hiện tại không có ý nghĩ mở tài liệu này ra.
Cứ im lặng như vậy một hồi lâu, Dạ Lẫm Hàn như nhận ra điều gì đó, đột nhiên hỏi: “Em không định mở ra xem sao?"
Nghe vậy, Thẩm Kiều sửng sốt, sau đó thản nhiên cười cười: “Không vội."
Ánh mắt Dạ Lẫm Hàn có chút nghiêm nghị: “Khi nhìn em lúc ăn cơm, anh còn tưởng rằng em sốt ruột, hiện tại...chuyện em để ý không phải cái này?"
Như thế nào lại không để ý?
Thẩm Kiều siết chặt tài liệu trong tay, cô vốn rất để ý đến phần tài liệu này, thế nhưng thời điểm khi cô đi ra ngoài, ánh mắt của Mạc Thâm lại khiến cô canh cánh trong lòng đến bây giờ.
Dường như đó là cảm giác khi có hai thứ ở trước mắt và bạn phải chọn một trong số chúng và chỉ cần thoáng qua cũng biết cái nào đối với bạn quan trọng hơn.
Thông tin Hàn Tuyết ụ có thai với Dạ Mặc Thâm là thật hay giả đối với cô mà nói... Lòng của cô đã ngầm thừa nhận mà chọn ý trước.
Tiểu Nhan vẫn hay nói cô không can đảm bởi vì cô đã bị tổn thương trước đó, cho nên đối với hôn nhân có bóng ma tâm lý, sợ lại bị phản bội, nếu cô toàn tâm toàn ý đi tin tưởng Dạ Mặc Thâm, sẽ không xảy ra chuyện như vậy.
Vậy nếu bây giờ cô ấy...muốn tin thì liệu còn thời gian không?
Nghĩ đến đây, Thẩm Kiều nhanh chóng rút điện thoại di động nhắn tin cho Tiểu Nhan.
Tiểu Nhan chắc là cũng lên xe, nên tin nhắn cũng được trả lời nhanh chóng.
Khi đọc nội dung tin nhắn kia, mũi Thẩm Kiều có chút đau xót, thiếu chút nữa khóc thành tiếng.
Cô phải vội vàng đưa tay che miệng mình, trong đôi mắt cô đơn có những giọt nước mắt nhàn nhạt nhưng cũng tràn đầy ý cười.
“Hãy cứ làm theo trái tim mình. Nếu cô sẵn sàng tin vào điều đó có nghĩa là cô đã dũng cảm đối mặt với tình cảm của mình, tôi thực sự mừng cho cô. Hơn nữa, Thẩm Kiều, mặc kệ cô lựa chọn ai, tôi luôn đứng về phía cô, cho nên cố gắng lên.”
Đúng, cô phải nhìn thẳng vào cảm xúc của bản thân mình, dũng cảm đối mặt.
Được ăn cả ngã về không, có hai hậu quả, cùng lắm là quay lại chỗ cũ mà thôi, không có gì là cô không thể mất.
Thẩm Kiều mỉm cười lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt, sau đó đem tập tài liệu bỏ vào túi, khi trở về cô phải đem đi tiêu hủy.
Dạ Lẫm Hàn cũng chú ý tới động tác của cô, trong nháy mắt anh có chút thất vọng, trong lòng trống rỗng, một lát sau anh cười chua xót: "Xem ra, em thực sự thích anh ấy."
Bên này Thẩm Kiều vừa mới đem tài liệu bỏ đi, nghe thấy anh nói như vậy động tác liền dừng lại một chút, một lát sau nàng gật gật đầu: “Đúng, quả thật như thế."
Thừa nhận có gì không tốt.
Dạ Lẫm Hàn không nói gì nữa, trong xe lâm vào trầm mặc, cho đến khi đến nơi, Dạ Lẫm Hàn đưa cô đi trang điểm, sau đó tự mình đi chọn trang phục.
Thẩm Kiều nói với nhân viên trang
điểm rằng cô đang rất vội nên yêu cầu cô ấy ấy trang điểm nhanh cho mình, nhân viên trang điểm nói rằng tất cả cứ giao cho cô ấy, vì vậy cô đã đi thay váy và trang điểm.
Trong quá trình trang điểm, cô có thể cảm thấy nhân viên trang điểm rất điều luyện và nhanh chóng, tuy nhiên cô vẫn cảm thấy hơi lâu.
Mãi đến khi bên ngoài cửa truyền đến âm thanh của Dạ Lẫm Hàn, nhân viên trang điểm cũng đồng thời thu tay về.
"Được rồi, cô thật xinh đẹp."
Thẩm Kiều phục hồi tinh thần, nhìn thấy chính mình trong gương, hóa ra nhân viên trang điểm làm rất tốt.
Thế nhưng cô không có tâm tư đi nhìn kỹ, vội vàng đứng dậy cảm ơn sau đó hướng cửa đi ra ngoài.
Dạ Lẫm Hàn ở bên ngoài chờ, thời điểm nhìn thấy cô bước ra, trong mắt anh hiện lên một tia kinh ngạc.
Chiếc váy mà anh chuẩn bị cho Thẩm Kiều có màu bạc, toàn toàn khác với phong cách của cô trước đây, ánh bạc khiến cho làn da trắng của cô càng trở nên đặc biệt chói mắt, cùng với lớp trang điểm, cả người cô tựa như một nàng công chúa đi ra từ bức tranh.
Trong nháy mắt, khi ánh sáng chiếu lên cơ thể Thẩm Kiều, Dạ Lẫm Hàn có một loại ảo giác.
Đây giống như một nàng công chúa trời sinh, lẽ ra phải được sinh ra và sống nơi dành cho quý tộc, nhận hết tất cả yêu thương, cưng chiều của mọi người.
Chỉ là gia đình cô lại như vậy, không ngờ cô lại có khí chất như thế, thật là hiếm có.
Đi được hai bước, bước chân Thẩm Kiều đột nhiên lảo đảo, thiếu chút nữa ngã về phía trước.
Vẻ mặt Dạ Lẫm Hàn thay đổi, anh bước nhanh tiến lên đỡ lấy cô: “Không bị sao chứ?"
Thẩm Kiều bị dọa sợ đến hoảng hồn chưa bình tĩnh lại, khẽ lắc đầu: "Em không sao."
Mấy người bên cạnh cũng bị dọa sợ đến sắc mặt tái nhợt, nhưng khi thấy cô được đỡ cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, may mắn may mắn.
“Không có việc gì là tốt rồi." Dạ Lẫm Hàn buông tay cô ra, để cho cô đứng vững trở lại: “Nếu đã chuẩn bị xong, vậy đi thôi."
"Được"
Thẩm Kiều đi theo Dạ Lẫm Hàn ra ngoài, lại một lần nữa lên xe.
Lúc đến bên cạnh xe, Dạ Lẫm Hàn như nghĩ đến cái gì, cởi nút âu phục ra: "Khoác thêm đi, ban đêm gió lớn, lễ phục em mặc mỏng quá.”
Nhìn bộ lễ phục của mình, Thẩm Kiều liền từ chối: “ Cảm ơn anh, nhưng mà lên xe sẽ không lạnh nữa."
Nói xong, cô xoay người mở cửa xe ngồi vào trong.
Bàn tay cầm âu phục của Dạ Lẫm Hàn dừng lại giữa không trung như vậy, một lúc sau anh không nói gì đem âu phục mặc trở lại.
Trong lòng Dạ Lẫm Hàn thầm cười khổ, cô ấy thích Dạ Mặc Thâm như vậy, anh còn muốn nghĩ cái gì nữa?
Thời gian bắt đầu buổi dạ tiệc ngày càng gần.
Lúc này ở đại sảnh cực kỳ náo nhiệt, các nhân viên đang chuẩn bị cho bữa tiệc, nhưng có một chiếc xe lăn đang đứng trên tầng hai, Dạ Mặc Thâm mặt không chút thay đổi ngồi trên xe, ánh mắt lạnh như băng nhìn xuống dưới tầng.
Cô gái kia...đến bây giờ còn chưa xuất hiện, hơn nữa lại còn không điện cho anh.
Thật nhẫn tâm.
Tiêu Túc đứng canh giữ bên cạnh anh cũng đại khái hiểu được tâm tình đang ngày càng kém của anh, nhịn không được lên tiếng: “Anh đang đợi cô ấy sao? Cô ấy nhất định sẽ đến, tôi đã gửi địa chỉ cho cô ấy rồi."
Nghe vậy, Dạ Mặc Thâm hồi phục tinh thần, môi mỏng khẽ cong lên, cười một tiếng: "Cô ấy tới hay không tới thì liên quan gì đến tôi?"
Tiêu Túc: “Không phải anh đang mong cô ấy đến sao?"