*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thảm Kiều kiên quyết nhìn Hàn Thanh Túc.
Trước khi mọi chuyện được điều tra rõ ràng thì cô không thể nói cho ai biết được.
Vì Hàn Thanh Túc cũng là anh trai của Hàn Tuyết U, nếu như chuyện này cô giải quyết không tôn thì chắc cahwns Hàn Tuyết U sẽ hận cô rất nhiều.
Vốn dĩ cô vừa tức giận, oán hận và đau lòng.
Nhưng khi cô nhìn thấy cả người Hàn Tuyết U nằm trong bồn tắm đầy máu yếu ớt nhìn cô và nói cô ta không muốn sống nữa, Thẩm Kiều cảm thấy tim cô rát đau, trong lúc đó cảm giác mình chính là con quỷ hại cô ta.
Là cô ép Hàn Tuyết U đi con đường này!
"Cô không muốn nói cũng không sao." Hàn Thanh Túc đứng dậy, vẻ mặt anh ta bình tĩnh nói: "Bây giờ cô cứ nghỉ ngơi ở đây đã."
Hàn Thanh Túc nói xong thì đi ra ngoài, Thẩm kiều thấy anh ta đi thì đuổi theo đằng sau nói: "Bây giờ không thể vào thăm bệnh nhân ở phòng chăm sóc đặc biệt được à?"
"Ừ, cho nên cô đừng lo lắng quá."
Thẩm Kiều suy nghĩ một chút, cô nghĩ nếu bênh giờ cô không vào thăm được thì cô cũng không ở mãi chỗ này được nếu không Dạ Mạc Thâm sẽ phát hiện.
Nghĩ vậy nên Thẩm Kiều tiếp tục nói: "Vậy bây giờ tôi về trước, hai tư giờ nữa tôi sẽ đến thăm cô ta."
Nghe cô nói vậy, Hàn Thanh Túc mấp máy môi nhưng cuối cùng anh ta gật đầu nói: "Cũng được, tài xế của cô vẫn đang chờ cô ở bên ngoài, cô đi về trước đi."
"Vâng."
Sau khi tạm biệt Hàn Thanh Túc thì Thẩm Kiều đi ra ngoài cửa phòng, lúc đi đến của cô quay đầu nói cảm ơn với Hàn Thanh Túc, tại vì anh ta giúp đỡ cô nằm nghỉ ở phòng bệnh này.
Hàn Thanh Túc hờ hững giơ tay lên, anh ta nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, sau đó trầm giọng nói: "Công ty tôi còn có chuyện phải giải quyết, cô đi về trước đi."
Bước chân Thẩm Kiều dừng lại, cô còn nghĩ Hàn Thanh Túc sẽ ở lại đây chăm sóc cho Hàn Tuyết U, nhưng không ngờ...
Sau đó cô nghĩ lại thấy phòng bệnh chăm sóc đặc biệt hai từ giờ lúc nào cũng có y ta trực sẵn, anh ta ở lại đây lãng phí thời gian à?
Thẩm Kiều nghĩ thông, sau đó cô và chú Kim rời khỏi bệnh viện.
Trên đường trở về biệt thự Hải Giang, sắc vẫn của Thẩm kiều vẫn tái nhợt, cô nhìn phong cảnh ngoài cửa xe thì lại nghĩ tới cảnh Hàn Tuyết U ngã trong vũng máu, cô cảm thấy rất hoảng
Trong hai tư giờ này, các y tá điều dưỡng trong phòng sẽ chăm sóc cho cô ta đúng không?
Nghĩ vậy Thẩm Kiều nhắm hai mắt lại, cô cảm thấy cả người mình rất mệt mỏi.
Chú Kim đang lái xe đằng trước cũng cảm thấy cô không được khỏe, thì nên tiếng an ủi cô: "Mợ hai, cô Hàn rất may mắn nên sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, cô đừng lo lắng."
Nghe ông ta nói vậy thì Thẩm Kiều nhanh chóng tỉnh táo lại, cô mở hai mắt ra nhìn chú Kim đang lái xe đằng trước, một lúc sau cô mới nói: "Chú Kim, chuyện ngày hôm nay..."
"Mợ hai yên tâm, chú Kim tôi đã sống được nửa đời người rồi sẽ không nói lung tung đâu."
bây giờ Thẩm Kiều nhẹ nhõm cười một tiếng: "Con ơn chủ, không phải là tôi không muốn nói cho anh biết, mà tôi nghĩ... Chuyện này không liên quan đến anh nen không cần phải nói cho anh biết."
"Suy nghĩ của mợ hai chú Kim này biết."
Sau khi nói xong Thẩm Kiều rũ mắt xuống, bên ngoài cô nói với chú Kim là chuyện này không liên quan đến Dạ Mạc Thâm, nhưng mà...thật sự không liên quan đến anh à?
Không phải vì cô và anh nên Hàn Tuyết U tự sát à?
Sau khi về đến biệt thự Hải Giang, mấy cơn gió biển thổi qua làm Thẩm Kiều rét run cầm cập, Chu Van nhanh chóng chạy đến hỏi thăm: "Có phải mợ hai lạnh không? Bây giờ thời tiết bên ngoài rất lạnh, mợ hai mau vào trong nhà đi."
Nói xong Chu Van mới nhìn thấy quần áo bây giờ Thẩm Kiều đang mặc không phải là bộ quần áo khi cô đi ra ngoài, cô ấy hơi nghi ngờ, cô ấy đang định hỏi Thẩm Kiều thì thấy chú Kim đi đằng sau Thẩm Kiều nháy mắt với cô ấy.
Chu Vân ở đây lâu rồi nên thấy chú Kim làm như vậy thì không nói nữa, sau khi Thẩm Kiều như người mất hồn đi vào trong phòng, Chu Vân thầy cô đã đi vào trong phồng thì mới đi đến hỏi chú Kim.
"Chú Kim, hôm nay xảy ra chuyện gì vậy? Hình như tâm trạng của mợ hai không được tốt."
Nghe cô ấy hỏi vậy, chú Kim thở dài một cái nói:"Đúng là hôm nay xảy ra một ít chuyện, nhưng mà không có vấn đề gì lớn, đã xử lý xong rồi."
"Đó là chuyện gì vậy chú Kim? Chú nói cho cháu biết một tý đi."
Chu Van không nhịn được nên hỏi.
Chú Kim thấy cô ấy rất tò mò, mà ông cũng biết cô nhóc này là người kín miệng sẽ không nói lung tung, thế là ông ta kể sơ qua chuyện xảy ra hôm nay cho Chu Vân nghe, cơ bản là Thẩm Kiều đi ra ngoài thăm bạn nhưng không biết người bạn này xảy ra chuyện gì, có thể là do thất tình hoặc bị thứ gì đó kích thích nên tự stas, may mắn là bọn họ kịp thời phát hiện đưa đến bệnh viện cấp cứu.
Nghe xong Chu Vân hiểu ra gật đầu một cái: "Đột nhiên bạn thân tự sát nên chắc chắn mợ hai rất hoảng sợ, vậy nên chú Kim, tôi sẽ an ủi tình cảm cho mợ hai, tôi sẽ không nói lung tung về chuyện này, bây giờ cũng sắp tối rồi chú về nghỉ ngơi sớm đi."
"Vậy thì tốt quá, chú biết nhóc là một đứa thông minh nhanh nhẹn mà, vậy tôi đi trước đây."
Sau khi Thẩm Kiều vào trong phòng thì ngồi im trên ghế sofa, cô như người mất hồn nhìn về phía trước nhưng ánh mắt của cô lại không nhìn hẳn vào vật nào cả.
Chu Vân cầm một bát canh nóng đi vào nói: "Mợ hai, mợ uống chén canh nóng cho ấm người."
Cô nhìn bát canh nóng bốc khói nghi ngút, thì đột nhiên Thẩm Kiều lại nghĩ đến cảnh Hàn Tuyết U ngã trong vũng máu, dần dần cô cảm thấy hương thơm của bát canh biến thành mùi tanh của máu, nó trực tiếp xông vào thì giác và khứu giác của cô.
Lúc này đôi môi tái nhợt của Thẩm Kiều run rẩy, Chu Vân phát hiện thấy cô không ổn, cô ấy nghi ngờ đang định hỏi thì thấy đột nhiên Thẩm Kiều hét lên một tiếng rồi làm đổ chén canh xuống đất.
Bốp!
Chiếc bát thủy tinh rơi xuống mặt đất vỡ thành nhiều mảnh vụn, Chu Vân giật mình, cô ấy trợn to hai mắt nói: "Mợ hai tay của mợ!"