Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 271: Một mặt yếu ớt của Dạ Mạc Thâm




Nói xong, Thẩm Kiều trực tiếp chạy ra ngoài.

“Nếu như em không để ý đến sống chết của bọn họ thì em có thể đi ra ngoài.” Giọng nói của Dạ Mạc Thâm bất thình lình vang lên ở phía sau lưng cô, bước chân của Thẩm Kiều dừng lại ngay lập tức, cô quay đầu lại thì thấy Dạ Mạc Thâm đang ngồi trên xe lăn ở cách đó không xa.

Ánh mắt của anh lạnh như băng, xa xôi và mờ mịt, ánh mắt này rơi thẳng trên người cô.

Vô tình và lạnh lùng.

“Tại sao?” Thẩm Kiều nhìn chằm chằm vào mắt anh, yếu ớt hỏi.

“Tôi không muốn sống ở đây, tôi muốn đi ra ngoài, không được sao?’

Dạ Mạc Thâm mím chặt đôi môi mỏng lại, trên người anh toát ra hơi thở lạnh lùng, dường như bao trùm lên toàn bộ không khí nơi này, Chu Vân cảm thấy áp lực, không dám nhìn vào ánh mắt của Dạ Mạc Thâm.

“Không được.’

“Ha…” Thẩm Kiều bắt đầu bật cười ra tiếng, cuối cùng cô bước từng bước một về phía Dạ Mạc Thâm, cô giúp việc và những người canh cửa đều nín thở nhìn cảnh này.

Bọn họ sợ cậu Dạ, không ngờ có ngày anh lại bị một người phụ nữ cự tuyệt như vậy, đây là điều không thể ngờ tới.

“Anh nhất định phải ép tôi như vậy sao?” Thẩm Kiều cúi đầu xuống nhìn Dạ Mạc Thâm, hỏi.

Dạ Mạc Thâm hơi nhướng mày, lạnh giọng nói: “Chu Vân, đưa cô ấy trở về phòng.’

Chu Vân sợ hãi vô cùng, vội vàng gật đầu, tiến lên kéo tay Thầm Kiều: “Mợ Thẩm, chúng ta di thôi, em đưa mợ trở về phòng.’

“Tôi không đi.” Thẩm Kiều đứng im tại chỗ, chính là không muốn nhúc nhích một tí nào, sắc mặt của Chu Vân lập tức thay đổi, cô ấy sợ hãi, nhỏ giọng nói: “Mợ Thẩm, chúng ta đi nhanh lên có được không, một lúc nữa cậu Dạ sẽ tức giận dấy.’

“Anh ta tức giận thì liên quan gì tới tôi?” Thẩm Kiều nhìn Dạ Mạc Thâm bằng ánh mắt lạnh lùng, sau đó cô tút tay mình ra khỏi tay cô giúp việc, từng bước một đi tới trước mặt Dạ Mạc Thâm: “Dạ Mạc Thâm, anh có biết anh làm như thế này là giam cầm không? Đây là phạm pháp dấy, anh có biết không?’

Vẻ mặt Dạ Mạc Thâm vẫn rất bình tĩnh, giọng nói của anh không nghe ra được cảm xúc gì.

“Giam cầm sao? Em là vợ của Dạ Mạc Thâm anh đây, thế giới bên ngoài rất nguy hiểm, anh chỉ cấm em ra ngoài mà là phạm pháp sao? Hả?’

“Chu Vân!” Dạ Mạc Thâm quát lên một tiếng, Chu Vân sợ hãi, phải tiến lên kéo Thẩm Kiều: “Đi thôi mợ Thẩm, em đỡ mợ, chúng ta đi nhanh lên.’

Sau đó Chu Vẫn nửa kéo nửa ôm Thẩm Kiều đi, cũng may rằng cô ấy rất khỏe, hơn nữa Thẩm Kiều còn khá gầy yếu.

Say khi mọi người rời đi hết, Dạ Mạc Thâm liếc nhìn những người bảo vệ một cái.

“Cậu Dạ yên tâm, chúng tôi sẽ trông coi kĩ mọi ngóc ngách, chuyện cậu đã phân ohis nhất định chúng tôi sẽ làm được.’

“Ừ.” Lúc này Dạ Mạc Thâm mới hài lòng gật đầu một cái, sau đó rời đi.

Sau khi Dạ Mạc Thâm rời đi, mấy người này mới thở phào nhẹ nhõm.

“Dọa chết tôi rồi, tôi còn tưởng rằng lần này mình thực sự sẽ mất mạng chứ. Người phụ nữ đột ngột xuất hiện đấylà ai vậy, thậm chí còn có thể lấy tính mạng của chúng ta nữa?’

“Vừa rồi anh không nghe thấy sao, mợ Thẩm, người phụ nữ của cậu Dạ.’

“Cậu Da… Không phải từ trước đến giờ không hề có một người phụ nữ nào ở bên cạnh sao? Tại sao lại đột nhiên xuất hiện một người?’

“Tôi không rõ lắm, chúng ta không nên hỏi quá nhiều về chuyện của chủ nhân, chuyện của chúng ta là làm cho xong những việc chủ nhân giao là được.’

Lúc này mấy người này mới im lặng.

Thẩm Kiều bị Chu Vân đưa về phòng, sau khi ngồi xuống, thân thể vô lực của Thẩm Kiều ngã về phía sau, vừa vặn ngã xuống chăn bông mềm mại. Chu Vân thấy sắc mặt của cô thật sự rất kém, chỉ có thể nhẹ giọng khuyên nhủ: “Mợ Thẩm, mợ đừng lo lắng quá, cậu Dạ chẳng qua là đang rất tức giận thôi, đợi cho qua khoảng thời gian này, nói không chừng mợ có thể đi ra ngoài thì sao.’

“Đi ra ngoài sao? Tôi còn có cơ hội đi ra ngoài sao?” Thẩm Kiều cười lạnh: “Anh ta chỉ muốn giam cầm tôi lại chỗ này thôi, Chu Vân… Cô tên là Chu Vân đúng không? Cô giúp tôi báo cảnh sát, tôi phải báo cảnh sát.’

Cô muốn đi ra ngoài, tại sao cô có thể ở lại chỗ này chứ?

Cô nhất định phải tìm mọi cách để trốn di.

Nghe thấy chứ báo cảnh sát, Chu Vân lập tức sợ hãi đến choáng váng, một lúc lâu sau mới có thể hoàn hồn lại: “Mợ Thẩm, mợ là vợ của cậu Dạ mà, không thể báo cảnh sát được đâu, mà cũng không thể gọi loạn cho cảnh sát được đâu.’

“Không thể báo cảnh sát sao, vậy làm thế nào tôi mới có thể rời khỏi nơi này?” Thẩm Kiều lắc đầu: “Tôi phải báo cảnh sát, tôi nhất định phải đi ra ngoài, tôi không thể sống ở nơi này được.’

Cô thà là một người đi lang thang ở bên ngoài còn hơn là một con chim hoàng yến bị anh nhốt ở trong lồng.

Hơn nữa, cô còn không phải là người duy nhất.

Nghĩ đến việc Hàn Tuyết U và Dạ Mạc Thâm cũng có quan hệ với nhau, trong lòng Thẩm Kiều như bị dao đâm, làm sao mà cô có thể chịu đựng được tất cả những chuyện này chứ!

“Mợ Thẩm, báo cảnh sát cũng vô ích thôi. Cậu Dạ cũng là vì muốn tốt cho mợ thôi, hơn nữa cậu Dạ đối xử tốt với mợ như vậy cơ mà, không hề bạo lực hay nóng nảy với mợ. Cho dù cảnh sát tới đây, họ cũng sẽ không quan tâm đến loại chuyện này đâu. Chuyện của hai người chỉ coi như là vợ chồng gây gổ với nhau mà thôi!’

Một lời này đành thức người đang trong mộng.

Thẩm Kiều sững sờ tại chỗ, đúng vậy… Không phải là Dạ Mạc Thâm đối xử không tốt với cô, ngược lại anh còn đối xử với cô rất tốt, cũng mua rất nhiều thứ cho cô, ngoài trừ miệng lưỡi độc ác ra thì từ trước đến giờ anh chưa từng động tay động chân với cô.

Bạo lực gia đình còn không có chứ đừng nói gì đến giam cầm.

Cảnh sát tới thì làm được cái gì chứ?

Nghĩ đến đây, nụ cười của Thẩm Kiều trở nên ảm đạm: “Có nghĩa là, tôi sẽ vĩnh viễn bị anh ta giam cầm ở đây sao?’

“Thật ra thì…” Chu Vân giật mình, nhẹ giọng giải thích: “Mặc dù em không biết tại sao mợ Thẩm lại muốn rời khỏi nơi này, cũng không biết giữa mợ và cậu Dạ xảy ra chuyện gì, nhưng mà Chu Vân vẫn phải nói cho mợ biết rằng biệt thự này là nơi mà cậu Dạ coi trọng nhất.’

“Hằng năm, cậu Dạ chỉ đến có ba lần thôi.’

“Một lần là vào sinh nhật của mẹ cậu Dạ, một lần nữa là vào ngày giỗ của mẹ cậu Dạ, còn một lần nữa chính là vào Tết Trung thu.’

Nghe vậy, Thẩm Kiều ngẩn ra: “Cô nói cái gì?’

“Mợ Thẩm, tôi nói như vậy mợ có thể hiểu không? Đây là nơi thuộc về kỉ niệm của cậu Dạ, là nơi mà cậu ấy vô cùng quý trọng. Mỗi năm cậu ấy đều đến đây sống mấy ngày trong ba dịp đấy. Mặc dù mẹ của cậu Dạ đã qua đời, nhưng mà tôi biết rằng trong lòng cậu Dạ vẫn rất nhớ mẹ mình. Ngoại trừ cậu Dạ ra, từ trước đến giờ chưa từng có một người phụ nữ nào đặt chân đến đây.’

Từ trước đến giờ chưa từng có người phụ nữ nào đặt chân đến đây sao? Thẩm Kiều đột nhiên nghĩ đến Hàn Tuyết U, nói như vậy chẳng lẽ…

Cô ta cũng chưa từng đến đây sao?

“Từ trước đến giờ… Chưa từng có người phụ nữ nào đến đây sao?’

Chu Vân lắc đầu: “Trừ những người giúp việc chúng em ra thì mợ Thẩm chính là người phụ nữ đầu tiên.’

“Đây là lần đầu tiên cậu chủ đưa phụ nữ đến nơi này, nơi này… chính là nơi yếu ớt nhất trong lòng cậu Dạ.

Đối với cậu Dạ mà nói, mợ Thẩm nhất định là một người rất quan trọng! Nếu không, mợ tuyệt đối không thể xuất hiện ở nơi dây.’

Thẩm Kiều ngây người, vốn dĩ cô chỉ nghĩ đây là khu biệt thự bình thường, là nơi ăn chơi của những người có tiền, nhưng cô không ngờ rằng… Có quá nhiều nguyên nhân ở bên trong đây.

Hằng năm, anh chỉ đến nơi lớn như thế này có ba lần thôi sao?

Hơn nữa… đến vào ngày sinh nhật và ngày giỗ của mẹ anh, còn có Tết Trung thu nữa…

Tết Trung thu…

Đúng rồi, Tết Trung thu chính là ngày đoàn viên.

Không ngờ, trong này có nhiều uẩn khúc như vậy.

“Vì vậy, mợ Thẩm, mợ đừng tức giận nữa, em đi chuẩn bị bữa ăn trưa cho mợ, có được không ạ?’

Thẩm Kiều không lên tiếng, cô chỉ ngồi ngây ra đó.

Cô đang suy nghĩ, tại sao Dạ Mạc Thâm lại đưa cô tới nơi này?

Nếu như những gì Chu Vân nói là thật thì nơi này chính là căn cứ bí mật của Dạ Mạc Thâm, cũng đồng nghĩa với việc Dạ Mạc Thâm thể hiện ra một mặt yếu ớt của bản thân với co.