Cô căn bản cũng không muốn ở bên cạnh Dạ Mạc Thâm.
“Tôi đã đề cập đến chuyện ly hôn với anh ta rồi.” Thẩm Kiều nói.
Vừa dứt lời, Thẩm Kiều lập tức nghe thấy tiếng thở hổn hển của Tiểu Nhan, Tiểu Nhan giống như chưa bình tĩnh lại, một lát sau cô ấy mới nói: “Cô, cô, cô, cô thực sự đề cập đến chuyện ly hôn với anh ta rồi sao? Anh ta có đồng ý không?”
“Không đồng ý.”
Tiểu Nhan thở phào nhẹ nhõm: “Cô làm tôi sợ muốn chết, cô tùy tiện đề cập đến việc ly hôn làm gì chứ, may là cậu Dạ không đồng ý.”
“Tôi không có tùy tiện.” Thẩm Kiều nghiêm nghị nói: “Tôi rất nghiêm túc.”
Tiểu Nhan: “… Cô nghiêm túc cái quỷ gì chứ, cô nói ly hôn gì cơ?
Nếu cô ly hôn thì chẳng phải tạo cơ hội cho Hàn Tuyết U hay sao? Cô không nên tạo cơ hội cho loại phụ nữ như cô ta! Nếu như cô thật sự ly hôn thì chẳng phải điều đó khiến cho đối phương được như ý nguyện sao?”
Nghe đến đó, Thẩm Kiều duy trì im lặng.
Có thể, có người sẽ không dễ dàng nhìn người khác được như ý nguyện.
Thế nhưng lý trí bên trong con tim của Thầm Kiều lại không nghĩ như vậy. Cô nghĩ, “Một cái tát sẽ không phát ra tiếng”, chỉ cần Dạ Mạc Thâm chưa cho Hàn Tuyết U cơ hội, hai người kia cũng sẽ không tiến tới với nhau.
Nếu bọn họ đến bên nhau, cô sẽ trở thành một người hỗ trợ cho tình yêu của họ, thì có sao cơ chứ?
Dù sao đối với cô mà nói, cô thật sự không có tinh thần và sức lực để đi tranh giành cái gì cả, cô cũng không cảm thấy mình sẽ tranh giành được thứ gì đó, hơn nữa chẳng lẽ đi tranh giành trái tim của người đàn ông kia hay sao?
Cô nghĩ đây là một chuyện rất thua thiệt, không có lời, sẽ chỉ làm cho bản thân cô cảm thấy uề oải hơn mà thôi.
“Tại sao cô không nói chuyện?
Kiều Kiều, cô rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?”
“Tôi chỉ làm theo chỉ dẫn của con tim mà thôi.” Thẩm Kiều phục hồi lại tỉnh thần, cô hạ giọng trả lời một câu:”Chuyện này cô đừng xen vào, Tiểu Nhan, đây là quyết định của bản thân tôi, không có bất kỳ người nào có thề thay đổi được.”
Tiểu Nhan nhất thời không nói nên lời, nhưng cuối cùng cô ấy chỉ tùy tiện nói vài câu rồi cúp điện thoại.
Thẩm Kiều nghe trong điện thoại di động truyền tới tiếng “Đô đô”, cô cất điện thoại di động một cách bất lực.
Xem ra tối hôm nay cô thật sự không có nơi nào đề đi.
Chuông điện thoại di động bỗng nhiên lại vang lên, Tiểu Nhan lại có thể gọi lại cho cô: “Không phải cô muốn đến nhà tôi ngủ sao? Đến đây đi, tối hôm nay tôi sẽ chứa chấp cô.”
Nghe xong câu nói này, vẻ mặt vẫn luôn ảm đạm của Thẩm Kiều không khỏi chuyển từ mây mù sang nắng ấm, cô vui vẻ nói: “Cám ơn Tiểu Nhan.”
“Cô nhanh chóng tới đây đi, nếu đợi quá khuya sẽ rất nguy hiểm.”
“Được thôi.”
Khi Thẩm Kiều cất điện thoại di động, cô cấp tốc lấy túi, sau đó nhanh chóng chạy ra khỏi cửa.
Vừa đúng lúc Dạ Mạc Thâm không có ở nhà, cô ra khỏi nhà rất dễ dàng, không có bất kỳ ai ngăn cản cô.
Phải nói rằng điều tuyệt vời nhất của cô sau khi kết hôn với Dạ Mạc Thâm là khi cô đi đến đâu cũng không có ai quấy rầy cô, hành động của cô cực kỳ tự do.
Cho nên ngay cả khi cô có ra khỏi nhà vào ban đêm, cũng sẽ không có ai ngăn cản cô.
Thẩm Kiều bắt một chiếc taxi đến thẳng nhà của Tiểu Nhan, khi xe chạy được nửa đường thì Tiểu Nhan gọi điện thoại cho cô để hỏi xem cô đã tới chưa, Thầm Kiều hỏi tài xế một chút thì tài xế nói còn khoảng năm sáu phút nữa.
Tiểu Nhan vừa nghe thấy lại nôn ra một câu: “Sao còn lâu như vậy?
Bộ cô là rùa à?”
“Được rồi, chờ tôi một chút nữa đi, có mấy phút thôi.”
Chờ đến khi Thẩm Kiều đến nơi, cô nhìn thấy Tiểu Nhan xách theo một cái túi đứng ở dưới lầu từ phía xa, cô ấy nhìn thấy xe chạy tới thì lập tức nhìn qua bên này, sau khi thấy Thẩm Kiều ngồi trên xe, mắt của cô ấy đề lộ ra một nụ cười nhạt.
Sau khi Thẩm Kiều thanh toán tiền xe xong thì bước xuống xe, cô chợt nghe thấy lời than phiền của Tiểu Nhan: “Cô đúng là con rùa, cô có biết quý cô như tôi đây phải đứng cầm túi và đợi cô trong bao lâu không?”
Thẩm Kiều đi tới, rồi cho cô ấy một cái ôm thật to: “Xin lỗi cô, tài xế nói đó đã là tốc độ nhanh nhất rồi, cô có thể lên lầu chờ tôi nha, tôi đến rồi thì sẽ gọi điện thoại cho cô.”
“Hừ, cô nghĩ rằng tôi đang chờ cô sao? Nếu không phải là bởi vì tôi phải xuống lầu mua đồ thì quý cô như tôi đây cũng lười chạy tới chạy lui, cho nên tôi mới ở chỗ này sẵn tiện chờ cô.”
“Mua đồ gì vậy?”
“Này, sự chú ý của cô thật kỳ lạt”
Thẩm Kiều ngẩn người, một lát sau cô bật cười, cô cùng Tiểu Nhan đi vào thang máy để lên lầu.
Gia đình của Tiểu Nhan là một gia đình khá giả, tuy rằng không phải là gia đình giàu có, nhưng cuộc sống của cô ấy lại rất tốt đẹp, cô là con gái một ở trong nhà, cha mẹ của cô ấy đã sớm mua một căn hộ chung cư cho cô ấy, để cô ấy học tập cuộc sống tự lập.
Cho nên Thẩm Kiều hay đến nhờ cậy cô ấy, cô thật sự đúng rồi, bình thường Tiều Nhan rất chán ghét việc ở một mình vì cô ấy cảm thấy cô đơn, nhưng cô ấy lại không có bạn trai, cho nên cô ấy vẫn luôn sống một mình.
Sau khi vào nhà, Tiểu Nhan đặt đồ vật lên bàn: “Nhìn dáng vẻ này của cô hẳn là vẫn chưa tắm phải không? Cô chưa tắm mà trực tiếp đi tới đây phải không?”
Nghe thấy lời nói này, Thẩm Kiều buồn bực gật đầu: “Tôi vội vã rời khỏi nhà, làm sao có thể còn có thời gian để tắm cơ chứ? Tắm rửa tốn nhiều thời gian lắm.”
“Hừ!” Tiểu Nhan không thoải mái mà hừ một tiếng, sau đó cô ấy vừa đi vào bếp, vừa nói: “Chúng ta ăn cái gì trước đi, ăn xong thì cô nên đi tắm, mặc quần áo của tôi. Đầu tiên tôi phải nói cho cô biết, quần áo của tôi đều là quần áo bán ở vỉa hè, không so sánh được với hàng hiệu mà cậu Dạ của nhà cô mua cho cô đâu, nếu cô dám ghét bỏ chất lượng quần áo của tôi kém thì tôi sẽ quăng cô xuống dưới lầu!”
Thẩm Kiểu: “… Nói bậy bạ cái gì đó? Mặc thoải mái là được, hơn nữa quần áo của cô khá hơn quần áo trước kia của tôi nhiều.”
Chẳng qua là Dạ Mạc Thâm ghét bỏ việc cô làm mất mặt nhà họ Dạ, cho nên anh mới mua cho cô nhiều quần áo và đồ dùng hằng ngày đắt giá như vậy mà thôi.
Ngay từ đầu Thẩm Kiều cũng không quen, sau đó thì cô cũng quen, dù sao cũng chỉ là mấy món quần áo đề mặc mà thôi, ngay cả cô cũng không đề ý nhiều như vậy.
Tính cách của Tiểu Nhan và Thẩm Kiều hoàn toàn trái ngược nhau, một người thì hấp tấp, một người thì chín chắn, cho nên hai người bọ họ bồ sung cho nhau khi họ ở chung, hai người ngẩn ngơ một hồi, bầu không khí vô cùng tốt đẹp.
Vào ban đêm, Thẩm Kiều và Tiểu Nhan cùng nhau ăn khuya.
Sau đó Tiểu Nhan bỗng nhiên hăng hái, lại còn xuống lầu mua rượu, cùng uống với Thẩm Kiều.
Ngay từ đầu hai nữ sinh vẫn vừa nói vừa cười, kết quả sau một hồi thì hai người đều say xỉn rồi ngã trái ngã phải.
Tiểu Nhan hung hăng uống một hớp rượu, sau đó lớn tiếng mắng: “Thẩm Kiều, cô nói xem cô có phải là một kẻ ngu ngốc không? Nấc cục…
Chồng của người ta có vợ bé thì vợ cả chạy tới cửa để giết chết vợ bé, cô thì ngược lại, lại có thể… Nấc cục… Lại còn… Nhường chồng mình cho người khác!”
Thẩm Kiều cũng uống say, gò má trắng nõn của cô hồng hồng giống như một trái táo chín cây, nghe cô ấy nói, cô nhịn không được mà cười “Hì hì” rồi nói tiếp: “Vì sao tôi không được nhường cho người khác? Cùng chung chồng với người khác thật mệt mỏi… Tôi, tôi mới không cần.”
“Hừ! Cô mệt mỏi thì muốn bỏ cuộc sao? Nấc cục… Tôi đã nói với cô rồi, nếu như tôi là cô thì tốt rồi, tôi nhất định sẽ đánh chết cái cô Hàn Tuyết U kia… Nấc cục …. để cho cô ta biết kết quả của việc trở thành người thứ ba, cũng đề cho cô ta biết sự lợi hại của tôi! Nấc cục!”
Trước mắt của cô đột nhiên hiện ra dáng vẻ của Dạ Mạc Thâm một cách rõ ràng, Thẩm Kiều hé mắt, lại lắc đầu, nếu như dáng vẻ của Dạ Mạc Thâm còn xuất hiện ở trước mặt của cô, cô nhịn không được mà thở Ê phì phò nói: “Dạ Mạc Thâm… Anh cút ngay cho tôi!”
“Cút ngay cút ngay, tôi không muốn gặp lại anh.”
Tiểu Nhan thấy Thẩm Kiều một bên quơ tay lung tung, một bên hô tên của Dạ Mạc Thâm, cô ấy cũng không nhịn được mà ngu ngốc cười nói: “Kiều Kiều, có phải cô rất thích cậu Dạ đúng không?”