Thẩm Kiều lấy lại tỉnh thần, tay vịn lấy tủ bên cạnh, cố gắng để mình tỉnh táo lại.
“Tôi không sao.”
“Sắc mặt của cô nhìn không tốt lắm, có cần tôi gọi điện thoại thay cô không?”
Thẩm Kiều không trả lời, hít một hơi thật sâu, một lát sau cô mới ngầng đầu lên, cười gượng gạo với nhân viên bán hàng: “Cảm ơn cô đã quan tâm, tôi không sao, tôi đi trước đây,”
Dưới ánh mắt lo lắng của nhân viên bán hàng Thẩm Kiều bước ra khỏi cửa hàng châu báu.
Dọc theo đường đi, Thẩm Kiều không hề có mục đích mà cứ đi về phía trước, trước mắt là đâu cô cũng không biết.
Trước khi tới cửa hàng châu báu cô đã tự an ủi mình, tự thuyết phục mình, chẳng qua là hai đôi hoa tai giống nhau mà thôi, trùng hợp Hàn Tuyết U có mà thôi.
Thậm chí cô không dám tìm hiểu, nhưng trước sau gì cũng cần biết, lúc biết được kết quả cô mới phát hiện thì ra kết quả này làm cô không chịu được.
Bởi vì bận họp nên Dạ Mạc Thâm chỉ có thể để Tiêu Túc đưa cô về nhà họ Dạ, sau đó Dạ Mạc Thâm lại bỏ dở cuộc họp, một đêm không về nhà, ngay hôm sau Hàn Tuyết U lại đeo đôi hoa tai đó xuất hiện trước mặt cô.
Điều này cho thấy cái gì?
Thẩm Kiều dừng bước chân.
Cho thấy hai người bọn họ hôm qua luôn ở chung một chỗ, một ngày một đêm.
A.
Thẩm Kiều ơi Thẩm Kiều, cô còn chờ người ta cả một đêm, cô chính là một con ngu.
Lại còn lo lắng Dạ Mạc Thâm xảy ra chuyện, gọi điện thoại cho Tiêu Túc.
Bây giờ nghĩ lại, hôm qua Tiêu Túc muốn nói chắc là chuyện này chứ gì? Không trách được, không trách anh ta lại dùng ánh mắt thương hại đó nhìn mày!
Thì ra… chỉ có cô là không biết gì.
“Tên lừa gạt.“ Thẩm Kiều nhỏ giọng mắng, cả người lảo đảo đi về phía trước.
Phanh!
Cô vô tình đụng vào ngực của ai đó.
“Đi bộ mà không có mắt à? Có tin tôi đánh chết cô không? Cút đi chỗ khác.”
Một người hùng hổ từ bên cạnh cô đi ra, Thẩm Kiều căn bản không nhìn rõ người đó là ai, cũng chưa kịp nói xin lỗi.
Cô tiếp tục lảo đảo đi về phía trước, đi được vài bước lại vô tình đụng vào một người, nhưng lần này không may mắn như lần trước, cô bị đụng ngã, mông ngồi trên mặt đất lạnh như băng.
“Cô xảy ra chuyện gì vậy? Đi bộ cũng bị đụng ngã? Ngồi ở đó làm gì?
Không phải cô muốn lừa tiền tôi chứ?”
Người kia nói xong nhanh chóng rời đi, rất sợ bị cô lừa gạt.
Cô ngồi trên đất hồi lâu, muốn đứng dậy, nhưng lại phát hiện cả người không có chút sức lực nào.
Thẩm Kiều rất tức giận, chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, đáng để cô ‘thất hồn lạc phách’ như vậy sao?
Thẩm Kiều, lúc cô và Lâm Giang ly hôn, lúc ba mẹ tàn nhẫn đuổi cô ra ngoài, cô cũng có thể tự mình đứng lên, vậy thì bây giờ cũng có thể…
Cô dùng sức muốn đứng lên, thì một bàn tay ấm áp lại đột ngột đỡ lấy hai cánh tay cô, sau đó đỡ cô đứng dậy.
Hai mắt cô ngấn lệ trở nên mông lung, Thầm Kiều chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng cao gầy.
Người kia đưa tay lau nhẹ khóe mắt cô, sau đó thì nước mắt cô trào ra, hình ảnh mông lung trước mắt dần trở nên rõ ràng, Thẩm Kiều thấy rõ người lau nước mắt chô cô là ai.
Dạ Mạc Thâm ánh mắt lạnh lùng đầy thương xót nhìn cô, động tác lại vô cùng nhẹ nhàng giúp cô lau khóe mắt, bất đắc dĩ thở dài: “Cô gái ngốc, em khóc thành như vậy, cậu ta cũng không thấy.”
Nước mắt Thẩm Kiều lập tức như trào ra như đê vớ.
Những giọt nước mắt đó giống như không thể kìm chế được, thi nhau chảy ra ngoài, lúc đầu Dạ Kâm Hàn còn có thể bình tĩnh giúp cô lau nước mắt.
Sau đó càng lúc nước mắt càng nhiều, ánh mắt anh ta tràn đầy đau lòng, đưa tay ra kéo cô ôm vào trong ngực mình.
“Bỏ cậu ta đi.” Anh ta khẽ ấn đầu cô, đem gò má cô ấn vào ngực mình.
Nước mắt như đê vỡ kia làm ướt áo sơ mi của anh ta, vừa ấm áp lại hơi ẩm ướt.
“Nếu như là anh, anh nhất định sẽ không để một mình em khóc đến đau lòng như vậy, Kiều Kiều, cho anh một cơ hội, một cơ hội mà thôi.”
Thẩm Kiều bị anh kéo vào ngực, trên người anh ta là hơi thở xa lạ khiến cô hơi kháng cự, nhưng cảm giác ấm áp đó lại làm cô muốn giữ lấy, cô cảm thấy mình hơi mệt, hơn nữa còn không có chút sức lực nào, đột nhiên được ôm ấm áp như vậy, cô căn bản không có sức kháng cự.
Trên đường lớn người đến người đi, Dạ Lâm Hàn cứ ôm Thẩm Kiều như vậy, không hề để ý đến những ánh mắt khác thường của mọi người xung quanh.
Một lát sau, người trong ngực vẫn không có phản ứng, Dạ Lâm Hàn đẩy cô ra, mới thấy cô đang nhắm hai mắt, giống như hôn mê vậy.
Sắc mặt Dạ Lâm Hàn thay đổi, vội vàng ôm ngang cô lên, bước nhanh đi.
% Âm ầm_ _ Một tiếng sấm nổ vang, bầu trời toàn mây đen, cuối cùng trời đổ mưa, những tia chớp như rạch rách bầu trời.
Vài tiếng sấm liên tục vang lên, Thẩm Kiều từ trên giường giật mình tỉnh dậy, nhìn xung quanh cô mới biết mình đang nằm trong phòng bệnh ấm áp, bên cạnh đã không còn tiếng ồn ào ngoài đường.
“Em tỉnh rồi?“ Một giọng nói dịu dàng truyền đến, Thẩm Kiểu nhìn theo hướng phát ra âm thanh, liền thấy Dạ Lâm Hàn đang ngồi bên cạnh giường bệnh cô, anh ta dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô nói: “Có chỗ nào không thoải mái không?”
Sau đó đưa tay sờ chán cô, giống như đã kiểm tra nhiệt độ.
Kiểm tra một lúc, giống như anh vẫn không kiểm tra được, vì vậy liền tự mình khom người dùng trán của mình dán vào trán cô cảm nhận nhiệt độ.
Hô hấp ấm áp đột nhiên phả trên mặt cô, khuôn mặt anh tuấn của Dạ Lâm Hàn cách cô rất gần, hai mắt nhìn nhau.
Lúc cô phản ứng lại muốn đưa tay đẩy anh ta ra, Dạ Lâm Hàn cũng lùi lại, sau đó nói: “Thật may đã giảm sốt, em làm anh lo muốn chết.”
Nghe vậy, Thầm Kiều mấp máy môi: “Em sốt sao?”
Vừa nói, cô mới phát hiện ra giọng mình rất khàn.
Dạ Lâm Hàn cười cười, cũng không nói gì, mà đứng dậy chắt cho cô một ly nước, sau đó đỡ cô ngồi dậy: “Uống nước đi cho thấm giọng, uống xong rồi nói.”
Giọng cô khó nghe muốn chết, nên Thẩm Kiều đương nhiên sẽ không từ chối, cô cầm lấy ly nước, sau đó uống hết.
“Không cần vội, uống từ từ thôi, cần thận sặc.”
Chờ cô uống nước xong, Dạ Mạc Hàn vô cùng tự nhiên cầm lấy ly nước, một tay khác lau nước còn sót trên môi cô.
Động tác này vô cùng thân mật làm đôi mày thanh tú của Thẩm Kiều hơi nhăn lại, sau đó theo bản năng cô muốn rời khỏi sự đụng chạm của anh ta.
Chẳng qua động tác của Dạ Lâm Hàn rất nhanh, chạm vào nhanh, thu lại cũng nhanh, cô còn chưa kịp trán, càng chưa kịp đầy ra thì anh ta đã thu tay lại.
“Em đã sốt, hơn nữa còn rất nghiêm trọng, bác sĩ nói em sợ lạnh.
Kiều Kiều, thân thể em còn yếu, có lẽ sẽ phải nằm viện mấy ngày nữa.”
Nghe được phải nằm viện, sắc mặt Thẩm Kiều thay đổi: “Em không muốn nằm viện.”
Cô không thích nằm viện, tự nhiên sao cô phải nằm viện.
Dạ Lâm Hàn nghe cô không muốn ở lại, đôi mắt nghiêm túc nhìn cô chằm chằm: “Không thể không nằm viện, cơ thể em vốn đã yếu, mà còn… nghe bác sĩ nói, em đang mang thai.”
Nghe vậy, Thẩm Kiểu ngạc nhiên mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn anh ta.
Trong nháy mắt, trong lòng cô đầy cảm xúc hỗn loạn, chúng làm cô sắp nghẹt thở.