Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 222: Cô ấy có khả năng làm anh tức chêt




“Không, không được. Tôi đã hứa với Kiều Kiều không được nói gì cả!”

Hàn Tuyết U cố gắng rút tay về, giàn giụa nước mắt.

“Hứa với Thẩm Kiều?” Dạ Mạc Thâm nheo mắt lại đây nguy hiểm, giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị: “Các cô ở sau lưng tôi bàn bạc cái gì?”

Vẻ mặt Hàn Tuyết U như là nói lộ ra hết, trợn to hai mắt: “Không phải, vừa rồi tôi không có nói gì, cậu Dạ, Thẩm Kiều sắp lên rồi, anh buông tôi ra đi, hôm nay anh coi như không có chuyện gì xảy ra. “

“Không có chuyện gì xảy ra?”

Đôi môi mỏng của Dạ Mạc Thâm nhếch lên một nụ cười khát máu, sức lực trên tay cũng tăng lên một chút: “Cô coi Dạ Mạc Thâm tôi là đồ ngu để trêu đùa sao? Cô còn dám dùng kỹ năng diễn trò vụng về đó thể hiện ở trước mặt tôi?”

Hàn Tuyết U ngạc nhiên nhìn Dạ Mạc Thâm, ‘Diễn xuất vụng về?”

“A.” Dạ Mạc Thâm cười lạnh một tiếng: “Tốt hơn hết cô nên nói sự thật, tôi chỉ cho cô một cơ hội.”

Khi nghe anh ta nói như vậy, Hàn Tuyết U cũng biết mình không thể giả bộ được nữa, nên chỉ có thể từ từ rũ mắt xuống, nhìn xuống đất bình tĩnh lại một lúc rồi chậm rãi nói: “Tôi không muốn nói là vì có nỗi khổ, Kiều Kiều với tôi là chị em tốt, anh và cô ấy là vợ chồng. Tôi đã biết chuyện này từ lâu nhưng tôi chọn cách giữ im lặng vì tôi không muốn làm tổn thương đến cô ấy. Cậu Dạ, Kiều Kiều thực sự là người khiến người ta đau lòng, tôi không hy vọng cô ấy bị tổn thương một lần nữa, cho nên anh có thể coi chuyện này như chưa từng xảy ra không? “

“Nói cho tôi biết, người phụ nữ đêm đó là ai?” Hiện tại Dạ Mạc Thâm rất muốn biết điều này.

Anh kêu Tiêu Túc tìm người lâu như vậy, tất cả những tin tức trước đây anh nhận được đều là sai sự thật, nhưng bây giờ Hàn Tuyết U đột nhiên nhảy ra nói rằng cô ta biết chuyện này, thật quá mức trùng hợp.

Khi Hàn Tuyết U nghe thấy điều này, cô ta gắt gao cắn chặt môi dưới, không muốn mở miệng nói.

“Nói!”

Hàn Tuyết U giật mình, nước mắt theo khóe mắt rơi xuống, sau đó không kìm được mà khóc thành tiếng: “Tôi xin lỗi cậu Dạ, tôi thật sự xin lỗi, tôi thực sự không thể nói, tôi không thể có lỗi Thẩm Kiều, chuyện hôm nay anh hãy quên đi.”

Hai người đang nói chuyện, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, sau đó từ xa nghe thấy Thẩm Kiều hỏi: “Tuyết U, cậu có đây không?”

Nghe đến dây, sắc mặt của Hàn Tuyết U lập tức đại biến, khi cô ta định đẩy Dạ Mạc Thâm ra, Dạ Mạc Thâm đã thả tay cô ta ra trước, sau đó nhanh chóng đứng cách cô ta ra thật xa.

Nhìn một loạt động tác này vừa thấy liền biết là theo bản năng, Hàn Tuyết U vốn dĩ chỉ muốn làm như vậy, nhưng không ngờ động tác của Dạ Mạc Thâm còn nhanh hơn cô, khiến cho sắc mặt cô ta nháy mắt tái nhợt.

Dáng vẻ này của Dạ Mạc Thâm rõ ràng là… anh ấy quan tâm đến Thẩm Kiều!

Sao có thể như thế được??

Một người phụ nữ như Thầm Kiều, trước không nói đến tướng mạo, là người phụ nữ đã kết hôn lần thứ hai, còn đang mang thai đứa con của người khác, lẽ nào anh ta cũng có cảm tình với Thẩm Kiều?

Nhưng nếu là có cảm tình, tại sao thái độ của anh ta đối với Thẩm Kiều lại tệ bạc như vậy?

Hàn Tuyết U không thể nghĩ ra, nhưng thời gian cũng không cho phép cô ta nghĩ thông suốt, giọng nói của Thẩm Kiều lại vang lên: “Tuyết U?”

Hàn Tuyết U tỉnh táo lại, “Kiều Kiều, mình ở đây.”

Để hoàn thành toàn bộ vở kịch, cô ta nhanh chóng lau nước mắt trên khuôn mặt, sau đó mỉm cười nghênh đón cô.

Thật ra, lúc ở trong vườn, Thầm Kiều cũng đã bình tĩnh lại từ lâu, cuối cùng cô nhận ra mình vẫn không có dũng khí cho nên quyết định quay lại tìm cô ta, giả bộ như không biết bất cứ điều gì trước khi hiểu rõ tình huống rồi nói sau.

Đầy cửa ra, Thầm Kiều nhìn thấy Hàn Tuyết U, mà Dạ Mạc Thâm đã di tới bên cửa sổ, tất cả đồ đạc trong phòng vẫn bình thường như không có chuyện gì xảy ra.

“Mình tưởng cậu không có ở đây.”

“Mình cũng vừa mới tới, còn tưởng rằng cậu ở đây, không ngờ cậu bây giờ mới trở lại?”

“+ừ,”

Hàn Tuyết U quan sát cô một lúc, thấy cô không có gì bất thường nên yên tâm một chút.

Cô ta vẫn… Không định để Thầm Kiều phát hiện sớm như vậy, miễn cho đến lúc đó đêm dài lắm mộng.

Đôi môi mỏng của Dạ Mạc Thâm giật giật, khóe mắt liếc về phía Thẩm Kiều nhìn thoáng qua, anh nhíu mày khi phát hiện cô không có phản ứng gì khác.

Người phụ nữ này có phải là đầu heo không? Bạn tốt của cô ấy ở cùng phòng với chồng cô ấy, vậy mà cô ấy không nghỉ ngờ điều gì sao?

Hừ, người phụ nữ này không có một chút cảm giác nguy cơ lại còn ngu như heo.

Trong lòng Dạ Mạc Thâm thầm nghĩ khinh thường.

“Hôm nay cũng không còn sớm, mình liền đi về trước, ngày khác lại tới gặp cậu.” Hàn Tuyết U suy nghĩ một chút, chuyện ngày hôm nay tạm dừng ở đây, dù sao, mục đích của cô ta nói với Dạ Mạc Thâm đã đạt được, kế tiếp chỉ cần anh ta cắn câu.

Thẩm Kiều suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Được rồi, mình đưa cậu xuống.”

Ngay sau đó, cô tiễn Hàn Tuyết U rời đi, mười phút sau mới trở về phòng, cô không có đi xem Dạ Mạc Thâm, cho đến bây giờ đầu óc cô vẫn còn đang rối bời, trong đầu tất cả chỉ là cảnh vừa rồi anh siết chặt cổ tay Hàn Tuyết U.

Dạ Mạc Thâm … Anh thích Tuyết U sao?

Nếu anh ấy thật sự thích Tuyết U, ông cụ Dạ muốn nhà họ Hàn và nhà họ Dạ đám hỏi, nếu vậy… anh ấy có đồng ý không?

Nghĩ đến đây, Thẩm Kiểu vô thức siết chặt tay, sau đó lại buông ra.

Thôi, nếu như thật sự thích thì cũng không có cách nào, tình cảm là thứ không thể khống chế được.

Cũng như bản thân cô với Dạ Mạc Thâm là không có khả năng nhưng cô vẫn thích anh, cô hoàn toàn không kiểm soát được bản thân.

Có tiếng bánh xe lăn, Thẩm Kiều ngầng đầu lên nhận ra Dạ Mạc Thâm đã đến trước mặt cô.

Khi bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Kiều thấy đôi mắt màu mực của anh mênh mông như biển sâu, môi hồng mấp máy nhưng không nói chuyện.

“Cô gái lấy chồng hai lần.” Môi mỏng của Dạ Mạc Thâm khẽ mở, anh gọi cô.

Dường như Thẩm Kiều đã quá quen với cái tên lấy chồng hai lần này, liền a một tiếng.

“Tại sao cô không hỏi tôi?” Dạ Mạc Thâm hỏi.

Thẩm Kiều: “2???”

Mạc Thâm thấy dáng vẻ mờ mịt của cô, trong lòng liền buồn bực hơn vài phần, người phụ nữ này gần đây rất không bình thường, trước đây, cô ấy sẽ lo lắng sốt ruột khi Hàn Tuyết U đến gần anh, còn sẽ cảnh báo anh không được tiếp cận Hàn Tuyết U.

Nhưng tình huống bây giờ lại yên tĩnh đến đáng sợ.

“Chết tiệt.” Trong lòng Dạ Mạc Thâm thầm mắng một tiếng, không kiên nhẫn nói: “Cô không có gì muốn nói với tôi?”

Thẩm Kiều đầu tiên sững người một lúc, một lúc sau, cô mới hiểu anh đang ám chỉ điều gì, cô hạ mi mắt xuống, đăm chiêu trầm ngâm nhìn ngón tay, “Không có.”

Khi cô đã đưa ra quyết định, cô cũng đã quyết định sẽ không nói nhiều nữa, Dạ Mạc Thâm muốn làm gì…Cũng không liên quan đến cô.

Miễn là họ tự nguyện.

Vẻ mặt hờ hững của cô khiến sâu trong lòng Dạ Mạc Thâm càng thêm khó chịu, ánh mắt càng trở nên sắc bén: “Không có?”

Thẩm Kiều lắc đầu, xác nhận lại: “Không có.”

Cuối cùng, cô ngầng đầu lên, vô tội nhìn vào mắt anh: “Tôi có chuyện muốn nói với anh? Hay là, anh muốn nghe tôi nói cái gì?”

Dạ Mạc Thâm: “…… lÍ Anh hít sâu một hơi, khóe môi giật giật, cuối cùng cười lạnh một tiếng.

“Rất tôt!”

Người phụ nữ này thực sự có khả năng làm anh tức chết!