Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 214: Không muôn gạt cậu “Không liên quan đến anh?”




Sau khi cô nói ra câu đó, trong nháy mắt Dạ Lẫm Hàn ngây người.

Trăm triệu lần không nghĩ tới cô sẽ nói lời gây tổn thương như vậy với anh.

“Kiểu Kiều, em cẩn thận suy nghĩ lại. Vừa nãy lời em nói ra là thật lòng sao?” Dạ Lẫm Hàn nắm lấy cổ tay cô, chưa từ bỏ ý định hỏi tới.

Thẩm Kiều ngước mắt nhìn anh: “Anh cả, trước đây em đã nói với anh, giữa chúng ta không thể có chuyện gì. Tại sao anh chưa từ bỏ ý định? Hơn nữa em và Mạc Thâm là vợ chồng, anh ấy đối xử với em như thế nào, tâm trạng của em làm sao thì đó cũng là chuyện của chính em.”

Dạ Lẫm Hàn: “…”

“Cậu ta đối xử với em như vậy, em thật sự không sao? Mặc dù cậu ta lợi dụng em làm nhục em cũng không sao sao? Thẩm Kiều, tại sao em lại ngốc như vậy?”

Thẩm Kiều mím môi không nói, Dạ Lẫm Hàn không cam lòng, bước đến ôm chặt lấy cô.

“Em đến bên cạnh anh, anh có thể cho em hạnh phúc. Anh tuyệt đối sẽ đối xử với em tốt hơn Mạc Thâm một ngàn một vạn lần.

HẠ”

Vừa dứt lời, Dạ Lẫm Hàn liền nghe một tiếng cười nhẹ.

Anh ta hơi kinh ngạc lui lại, sau đó nhìn thấy trên mặt Thẩm Kiều nở một nụ cười trào phúng.

“Anh cả luôn miệng nói sẽ đối xử tốt với em, nói Dạ Mạc Thâm là đang lợi dụng em nhục nhã em. So với những điều đó, anh cả sao lại không phải như vậy đây?”

Dạ Lẫm Hàn sững sờ: “Em nói cái gì?”

Thần sắc Thẩm Kiều bình tĩnh, tự mình rút tay về: “Em nói sai sao?

Dù cho Dạ Mạc Thâm như thế nào, dù cho anh nói thế nào, thì em cũng chỉ là vật hi sinh để hai người tranh giành mà thôi.”

Lông mày Dạ Lẫm Hàn nhíu lên: “Tại sao em nghĩ như vậy?”

“Không phải tại sao em nghĩ vậy.

Mà đây vốn chính là sự thật. Anh có còn nhớ lúc em mới gả vào nhà họ Dạ, ông nội có dặn dò em không?

Lúc đó anh cả cũng ở đó chứ? Ý của ông nội rõ ràng là muốn em giám sát Mạc Thâm. Trong mối quan hệ thông gia này, các người muốn biến em thành quân cờ ở bên cạnh Dạ Mạc Thâm. Chỉ là các người không nghĩ tới…em không bị các người lợi dụng.

Vậy nên… anh mới thay đổi phương pháp, cho rằng đối xử tốt với em, dịu dàng với em liền có thể lợi dụng em, có đúng không Dạ Lẫm Hàn?”

Mấy câu này được kiên quyết thốt ra, tuy rằng âm thanh của cô rất nhẹ rất nhỏ, nhưng lại như tảng đá rơi xuống đáy lòng Dạ Lẫm Hàn, tàn nhẫn tát cho anh một bạt tai.

Dạ Lẫm Hàn nhìn ánh mắt lành lạnh nhưng trong suốt sáng sủa của Thầm Kiều, cánh môi khẽ động thật lâu nhưng không nói ra lời.

“Xem ra những lời em vừa nói đều đúng rồi.” Nụ cười của Thẩm Kiều càng trở nên châm chọc, sau đó đưa tay đè lại thang máy.

Cô quay lại định ấn nút thang máy, Dạ Lẫm Hàn đè lại ngón tay cô.

Giọng anh từ phía sau truyền đến, có chút mệt mỏi.

“Em phân tích không sai. Lúc ban đầu, anh đúng là mang theo mục đích như vậy tiếp cận em. Nhưng về sau anh lại phát hiện….đối với em, anh không khống chế được. Thẩm Kiều, anh đã làm trái ý định ban đầu của mình. Bây giờ, Dạ Lẫm Hàn là thật lòng thật dạ thích em, ngoài ra không còn có gì khác.”

Những gì anh ta nói rất sâu sắc và tràn đầy tình ý, ai nghe thấy cũng đều cảm động.

Nhưng Thẩm Kiều lại chỉ thấy anh đang diễn kịch mà thôi, dầu dầu môi: “Ai mà không biết nói mấy lời dễ nghe? Anh nếu như đã biết thân phận của em, vậy thì phải biết em không phải là học sinh cấp ba, những lời nói ngọt ngào nhưng nguy hiểm này đối với em chẳng có chút tác dụng nào.”

Nói xong, Thẩm Kiểu trực tiếp gạt tay anh. Sau đó, cô ấn nút thang máy ở tầng gần nhất. Chờ cửa vừa mở, cô lập tức bước ra ngoài.

“Em không tin cũng không sao.”

Dạ Lẫm Hàn thấy cô muốn bỏ di, sốt ruột mở miệng: “Nhưng anh bây giờ thật sự thích em, anh đồng ý cho em thời gian! Anh sẽ đợi cho đến khi em hiểu rõ lòng anh mới thôi. Thế nhưng trước đó em có thể đồng ý với anh, chăm sóc tốt chính mình, đừng tiếp tục để Mạc Thâm lợi dụng và làm nhục em không?”

Nghe tiếng nói, bước chân Thẩm Kiều dừng lại một chút, ngoái đầu lại nhìn anh.

“Anh cả cho rằng đây là sự sỉ nhục là bởi vì tâm lý anh chưa thay đổi. Nhưng anh có nghĩ tới không, rằng em thật sự thích Mạc Thâm? Vì vậy cho dù đó là lợi dụng hay là làm nhục, em…. cũng tình nguyện cam chịu.”

“Em nói cái gì? Em thích Mạc Thâm?”

“Đúng vậy.” Thẩm Kiều gật đầu: “Bởi vì em thích anh ấy, cho nên em làm cái gì đều là chuyện của em. Sau này, hi vọng anh cả đừng can thiệp chuyện của em nữa. Còn về số tiền 1 tỷ anh đã đưa cho mẹ em, em sẽ nhanh chóng nghĩ cách trả lại cho anh cả gốc lẫn lãi.”

Nói xong, lần này Thẩm Kiều cũng không dừng lại, xoay người thật nhanh bước đi, không cho Dạ Lẫm Hàn có cơ hội mở miệng.

Một mình Dạ Lẫm Hàn đứng tại chỗ, ánh mắt buồn bã nhìn theo bóng dáng lẻ loi đã ra khỏi thang Mãi đến khi cửa thang máy đóng mở đến lần thứ hai, con ngươi Dạ Lẫm Hàn trầm xuống như biển sâu tăm tối.

* Thẩm Kiều chỉ là tùy ý bỏ đi, ai biết lại tình cờ đi đến cửa phòng tài vụ. Thời điểm cô quay người lại thì đụng phải Tịnh Nhan đang đi ra khỏi phòng nghỉ chung. Hai ánh mắt chạm nhau trong không khí, cả hai đều sững sờ một lát. Sau đó, Tịnh Nhan là người đầu tiên nở nụ cười.

“Kiều Kiều, cậu tới tìm mình sao?”

“Ách.” Thẩm Kiều có chút lúng túng kéo căng môi, không biết trả lời câu hỏi của cô ấy như thế nào.

Cô có thể nói là mình là đi lung tung vô tình đi tới cửa phòng tài vụ sao?

Không chờ cô nói câu kế tiếp, Tịnh Nhan đã để ly xuống vui vẻ chạy vội về phía cô, sau đó ôm chặt lấy cô: “Quá tốt rồi, mình liền biết cậu không có tàn nhẫn như vậy, luôn không để ý đến mình. Kiều Kiểu, mình rất vui.”

Thẩm Kiều: “…”

Tính cách ngây thơ đơn thuần như vậy, Thẩm Kiều không nỡ nhẫn tâm đâm thủng, chỉ có thể gật gật đầu.

“Kiều Kiều, những ngày qua cậu không để ý đến mình, mình còn tưởng rằng chúng ta sau đó không còn làm bạn tốt được nữa. Không nghĩ tới hôm nay cậu lại đến tìm mình. Đúng rồi, mình dẫn cậu lại chỗ này, mình có mua quà cho cậu.”

Nói xong, Tịnh Nhan cũng không để ý thái độ của cô là gì liền kéo cô đi đến vị trí làm việc của mình.

Trong lòng Thẩm Kiều không còn cách nào, bước từng bước theo sát có.

Rốt cuộc, Tịnh Nhan cầm một cái túi đặt vào tay cô: “Mình biết mình có chút kích động, trước khi chưa có chứng cứ không nên nói lung tung với cậu. Nhưng mình cũng chỉ là muốn tốt cho cậu. Đây là mình sau đó đi cửa hàng mua cho cậu đề xin lỗi, nhưng mình sợ cậu không để ý tới mình. Vì vậy mình vẫn chưa đi tìm cậu.”

Thẩm Kiều cúi đầu mở hộp ra, nhìn thấy đó là một chiếc trâm cài áo tỉnh xảo.

Không biết vì sao, mũi cô bắt đầu chua xót, mắt cô ướt át.

Tịnh Nhan đối xử với cô thật lòng như vậy, có lẽ khoảng thời gian này cô…. chưa bao giờ nghĩ tới muốn nói chuyện với cô ấy. Không sai, trong lòng cô rất để ý, thậm chí cô có cảm giác mình không cần loại bạn thường thuyết giảng đạo lý như Tịnh Nhan.

Cô và Hàn Tuyết U là chị em tốt nhiều năm, không phải vì người khác nói dăm ba câu là có thể phá hoại. Vì vậy…cô quyết tâm lựa chọn Tuyết U, không định tìm đến Tịnh Nhan luôn một mực chờ đợi mình.

Nghĩ tới đây, Thẩm Kiều sụt sịt mũi.

“A..cậu khóc à?” Tịnh Nhan phát hiện đôi mắt cô hồng hồng, lập tức hoảng hốt: “Xin lỗi mà, có phải mình lại nói sai gì rồi không?”

Mắt Thầm Kiều đỏ ngầu nhìn cô, nức nở nói: “Thật ra…hôm nay mình chỉ đi lung tung, vô tình tới phòng tài vụ, mình không muốn lừa dối cậu.”