Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 1674: Tôi không phải quái vật




Viên Nguyệt Hàn và Trương Hiểu Lộ cũng nở nụ cười nham hiểm, theo sát phía sau Đường Viên Viên, chỉ có điều là họ vẫn luôn giữ một khoảng cách với cô. "Bạn học gì ơi, chờ một chút."

Đường Viên Viên chạy đến sau lưng thiếu niên tuấn tú đeo mắt kính, vừa chạy vừa gọi.

Chàng trai tuấn tú dừng chân, quay đầu lại. "Chào bạn."

Do chạy nhanh nên lúc chạy đến trước mặt anh ta, thiếu chút nữa Đường Viên Viên không thắng lại được, chàng trai thanh tú vươn tay định đỡ, thấy cô đứng vững rồi thì rút tay về. "Không sao chứ?" "Không, không sao." Đường Viên Viên lắc đầu, nhanh chóng mở ví tiền của mình rồi rút tiền ra đưa cho chàng trai: "Đây là số tiền bạn vừa trả dùm tụi mình, trả bạn nè."

Cô không có tiền lẻ nên đã lấy tờ tiền lớn nhất ra.

Chàng trai nhìn tờ tiền màu xanh kia, anh ta mỉm cười, đưa tay đẩy gọng kính của mình: "Bạn học, tôi không có trả nhiều tiền như vậy"

Nghe anh ta nói thế, gương mặt Đường Viên Viên đỏ lên: "Tớ biết chứ, nhưng tớ không có tiền lẻ, cậu cứ cầm trước đi."

Nói xong Đường Viên Viên định nhét tờ năm trăm ngàn vào ngực chàng trai nhưng lại bị chàng trai đưa tay ra đỡ, bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô trùng hợp đụng phải lòng bàn tay tinh tế của chàng trai.

So với đối phương, tay cô lành lạnh không ấm áp, từ nhỏ đến lớn, ngoài Uất Trì Diệc Thù, Chung Sở Phong và hai anh em nhà họ Hàn ra, Đường Viên Viên chưa từng tiếp xúc thân thể với những bạn nam khác.

Vậy nên lúc đụng phải tay anh ta, Đường Viên Viên có chút sợ, cô vô thức rụt tay về. "Tớ, tớ xin lỗi."

Mặt cô đỏ lên, nghiêng người xin lỗi, năm trăm ngàn trong tay cũng theo đó mà rơi xuống đất. "Bạn học này, tôi không phải là quái vật, sẽ không ăn thịt bạn đâu, đừng khẩn trương như thế chứ."

Bị anh ta nói như vậy, Đường Viên Viên cảm thấy càng xấu hổ hơn nữa, nói chuyện cũng hơi cà lăm.

Ngay lúc này, Trương Hiểu Lộ và Nguyệt Viên Hàn đứng quan sát ở phía sau mỏi nhanh chóng bước tới: "Ôi, em Viên Viên nhà chúng em rất ít khi tiếp xúc với phái nam, cô ta không sợ anh, mà là cảm thấy xấu hổ đó." "Cậu thấy có đúng không, Viên Viên?"

Chàng trai thanh tú nhìn ba người, cười nói: "Xin được tự giới thiệu, tôi là Tôn Vĩnh Nhiên, sinh viên đại học." "Ồ, ra là đàn anh à..." "Chào đàn anh, tụi em vẫn còn là học sinh cấp ba, em là Viên Nguyệt Hàn, cô ấy là Trương Hiểu Lộ, còn bạn nàylà Đường Viên Viên.

Đường Viên Viên à?

Tôn Vĩnh Nhiên nhìn gương mặt đỏ đến mức sắp bốc khỏi của Đường Viên Viên, khen một câu: "Đúng là người đảng yêu giống y như cái tên, bạn học Đường Viên Viên, nếu em không thể ăn cay thì không cần cố ép bản thân như thể, không tốt cho dạ dày đầu." "Vàng"

Đường Viên Viên chỉ có thể gật đầu. "Còn nữa. Tôn Vĩnh Nhiên trả năm trăm trong tay lại cho cô: "Không cần trả lại tiền cho tôi, chúng ta học cùng một trường, các em lại là đàn em nữa, đàn anh mời các em ăn một bữa là chuyện hết sức bình thường" “Không, không được.

Đường Viên Viên vừa định từ chối, Trương Hiểu Lộ lại vươn tay nhận năm trăm ngàn ấy về, cười nói: "Em hiểu rồi, cảm ơn đàn anh nhiều, nếu sau này có cơ hội thì bọn em sẽ mời anh nhé." "Ừ, đợi có cơ hội đi, tôi phải vào học rồi, tôi đi trước. "Dạ vâng, tạm biệt đàn anh...

Sau khi Tôn Vĩnh Nhiên đi mất, Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn đẩy cánh ta Đường Viên Viên: "Hiếm có thật, cậu vào trường học lâu vậy rồi mà đây là lần đầu tiên có hoa đào chủ động tới tận cửa, thật ra tớ luôn thấy rất kỳ lạ, cậu vừa xinh đẹp, lại vừa có gia thế tốt, tại sao đến bây giờ mới có hoa đào?" "Không phải là không có." Viên Nguyệt Hàn ôm cánh tay: "Là những người kia không dám, tập đoàn nhà họ Đường là một trong ba tập đoàn lớn ở Thành Bắc chúng ta, cho dù bọn họ có muốn đi chăng nữa thì cũng không dám "Rốt cuộc bây giờ mới có một người đến, nhưng tớ thấy anh ta không hẳn là theo đuổi cậu, biết tiếng biết lùi, có chừng mực, cậu coi người ta còn không xin số điện thoại của cậu nữa kìa. Chính xác là thế, tạo tình huống mời cậu ăn mì đúng lúc trả tiền giúp cậu, quả là cao thủ."

Viên Nguyệt Hàn đột nhiên cười nham hiểm: "Viên Viên nhà mình có rung động không?"

Đường Viên Viên lắc đầu: "Mấy cậu đừng có nói nhảm, có lẽ sau này sẽ không gặp lại đâu!"

Hơn nữa trong lòng cô đã có người mình thích, mặc dù mọi người đều cảm thấy do cô ít tiếp xúc với phái nam quá nên mới có tính cách như vậy. "Gặp hay không gặp thì phải xem tấm lòng đối phương, được rồi, hôm nay đi về trước đi, Viên Viên, nếu cậu và Uất Trì Diệc Thù nếu không có cơ hội, nếu đến lúc đó đàn anh này theo đuổi cậu cậu hãy thử quen với anh ta đi. "Thử quen?" "Đúng vậy, thử một lần, tớ thấy anh ta lớn lên cũng không tệ, hơn nữa hình như là dạng con trai ưa sạch sẽ, biết quan tâm lo lắng, nếu hai người ở bên nhau, nhất định anh ta sẽ đối xử tốt với cậu, không khiến cậu thất vọng đâu nhỉ?" Cập nhật nh*anh nhất trên ТгцyeлАРР.cом

Đường Viên Viên không khỏi nghĩ tới Uất Trì Diệc Thù, tuy nhìn bề ngoài thì anh không mấy dịu dàng, hơn nữa còn có vẻ đẹp tuấn tú khiến người khác ấn tượng, bình thường thì anh luôn nhếch môi mỏng, bộ dạng lạnh lùng như băng, không hay nói chuyện, anh còn thường xuyên nhíu mày nữa.

Nhưng anh ấy cũng rất bảo vệ cô. "Đúng thế, cậu đừng tìm kiểu con trai như tảng đá như thế, vừa hội vừa cứng, cơ bản là người đó sẽ không quantâm cậu đầu, không nên tìm loại đó." "Tớ cảm thấy dáng vẻ bên ngoài không chứng minh được điều gì cả." Đường Viên Viên nói khẽ: "Vẻ bên ngoài chỉ là một lớp da mà thôi." "Viên Viên, có phải cậu nghĩ tới anh cậu không? Bọn tớ không phải nói về anh cậu đâu, tớ nói về tảng đá vừa hồi vừa cứng mà, anh cậu không phải tảng đá. "Anh cậu là núi băng đó, núi băng cũng có thể tan chảy, nhưng tảng đá thì mãi mãi vẫn là tảng đá, mãi mãi vừa hội vừa cứng"

Núi băng có thể tan chảy ư?

Sao Đường Viên Viên lại cảm thấy việc này quá khó khăn nhỉ? Làm tan chảy một miếng băng bé tí là chuyện nhỏ, nhưng núi băng thì sao?

Thôi thôi, không nói nữa.

Đường Viên Viên xoay người đi về trường với bọn họ, đúng lúc gặp được Chung Sở Phong đang đến tìm cô

Từ xa bọn họ đã nhìn thấy anh đứng trước cổng trường, Viên Nguyệt Hàn và Trương Hiểu Lộ nắm hai cánh tay cô, cũng nhìn thấy cậu ta.

Hai người không nhịn được, trêu chọc cô: "Tớ phát hiện ra cái tên Chung Sở Phong này rất quan tâm tới cậu, nếu cậu không thích đàn anh Tôn Vĩnh Nhiên thì cũng có thể thử quen cậu ta đó."

Đường Viên Viên: "2" Rốt cuộc là hai người đang nói bậy nói bạ gì thế?

Cô chỉ có thể tìm vài câu trả lời lại. "Bây giờ tớ không quan tâm đến mấy chuyện này, tớ định chờ đến khi học đại học." "Hả, đợi đến đại học? Nhưng cậu đã trưởng thành rồi mà."

Trưởng thành thì sao chứ? Ở trong mắt người khác, cô vẫn là một đứa con nít, đợi cô lên đại học được một hai năm rồi xem ai còn dám coi cô là con nít nữa."

Nghĩ đến đây, Đường Viên Viên quơ quơ nắm tay nhỏ.

Tóm lại là mối quan hệ giữa tớ và anh Sở Phong rất tròn sáng, hai cậu nói lung tung ở trước mặt tớ thì không sao, nhưng đừng làm thế trước mặt anh ấy, để chúng ta đỡ phải xấu hổ nữa."

Đường Viên Viên đã nói đến mức đó rồi, hai người bọn họ chỉ có thể gật đầu đồng ý.