**********
Chương 1663: Chỉ là lời góp ý
Uất Trì Diệc Thù đưa Đường Viên Viên trở về nhà họ Đường, đúng lúc ông Đường và bà Đường vừa từ bên ngoài trở về, Đường Viên Viên vừa xuống xe đã gặp mặt bọn họ. "Ba, mẹ, mới sáng sớm mà hai người đã đi đâu vậy?"
Vợ chồng nhà họ Đường quét mắt nhìn Uất Trì Diệc Thù, cả hai bên đều hiểu ngầm sẽ không đề cập tới chuyện vừa rồi nữa, bà Đường tiến lên ôm lấy Đường Viên Viên. "Ra ngoài bàn chút việc. Tối hôm qua đột nhiên trời mưa lớn, con không bị ướt chứ?"
Đường Viên Viên lắc đầu: "Không ạ, lúc trời mưa to thì con và anh đang ăn cơm bên trong nhà hàng, phải đợi rất lâu đó." "Vậy thì tốt, nếu bây giờ cơ thể nhỏ bé này của con bị ngâm nước mưa thì không chừng thì thể nào cũng bị cảm cúm, phát sốt gì đó."
Nói xong, Bà Đường nhìn Uất Trì Diệc Thù: " Diệc Thù vất vả cho cháu rồi, hôm qua con bénày đã gây ra cho con không ít phiền toái?"
Uất Trì Diệc Thù mỉm cười: "Cũng không phiền toán gì đâu ạ. Từ nhỏ đến lớn con cũng đã quen rồi. Hơn nữa, ngày hôm qua còn là lễ trưởng thành của cô ấy nữa" "Hai đứa ăn sáng chưa? Vào trong đi, dì xuống bếp làm mấy món cho hai đứa."
Nghe thấy bữa sáng, Đường Viên Viên lập tức lắc đầu: "Mẹ, con không ăn nổi nữa rồi, con ăn sáng rồi." "Ừm, chú Đường, dì Đường, cháu có chuyện khác nên cháu xin phép về trước." "Không vào ngồi một lát sao? Cháu cũng vừa tới...
Đường Viên Viên kéo tay áo Bà Đường, nói nhỏ: "Hôm qua, anh đã ở cùng con cả một ngày rồi nên hôm nay chắc là còn có chuyện khác cần phải giải quyết."
Nhìn cái cách bảo vệ này này, than ôi, bà Đường chỉ đành thở dài trong lòng.
Người ta nói con gái đều hướng về người ngoài, xem ra là không sai chút nào, con bé này chưa gả cho người ta mà đã bệnh người ta rồi, không biết đến lúc gả đi rồi còn thế nào nữa?
Nhưng là phụ nữ nên Bà Đường cũng có thể hiểu được. "Được rồi được rồi, biết là con đau lòng rồi, vậy Diệc Thù mau trở về đi, trên đường đi nhớ cẩn thận." "Vâng, chú Đường, dì Đường, cháu đi trước."
Đợi đến khi anh rời đi, bà Đường mới ôm con gái mình, thấp giọng hỏi: "Tối hôm qua con đi đâu vậy? Nói thật cho mẹ biết, tối hôm qua hai đứa có cùng ở trong một phòng không?"
Đường Viên Viên: "Mẹ! Mẹ đang nói bậy bạ cái gì vậy? Con và anh ngủ hai phòng khác nhau!" "Hai phòng khác nhau? Bình thường ở khách sạn một thẻ căn cước chỉ có thể thuê được một phòng. Hôm qua lúc đi ra ngoài con lại không mang theo thẻ căn cước, vậy có khách sạn nào đồng ý cho con thuê hai phòng khác nhau đâu?" “Mẹ!” Vẻ mặt Đường Viên Viên có chút tức giận: “Anh không phải loại người như vậy, mẹ còn không hiểu sao? Hơn nữa, hôm qua chúng con đến khách sạn của nhà mình nên không cần chứng minh thư"
Nghe vậy, bà Đường sửng sốt: "Khách sạn của nhà mình?" "Ừm, mẹ, chẳng lẽ mẹ quên rồi sao, nhà của chúng ta là hoạt động theo kiểu ngành công nghiệp khách sạn." Bà Đường có chút không nói nên lời: "Là khách sạn nào?"
Đường Viên Viên nói ra địa chỉ của khách sạn, ba Đường cũng đi tới: "Thì ra tối hôm qua các con đến khách sạn này sao?" "Vâng ạ." 11 “Viên Viên.” Bà Đường lo lắng xoa xoa lòng bàn tay, “Con cảm thấy Diệc Thù đối xử với con như thế nào? Về phương diện đó, thằng bé tâm có ý gì đó với con không?” Đường Viên Viên còn chưa kịp đỏ mặt, Bà Đường đã vỗ vỗ tay lên trán ba Đường: “Hỏi cái gì vậy? Ngay cả chuyện tìm cảm của con gái mà ông cũng muốn chĩa mũi vào sao? Ông là đàn ông đàn ang, còn Viên Viên vẫn là con gái, nếu ông là con bé xem có ngại ngùng hay không?"
Ba Đường bị bà Đường đánh nên có chút uất ức, sờ sờ đầu không dám nói gì thêm.
Bị vợ kiểm soát nghiêm vậy đấy, ông khổ quá mà.
Đường Viên Viên nhìn dáng vẻ của ba cảm thấy có chút chút đáng thương, nhưng vẫn là không giúp ông nói đỡ lời nào.
Bà Đường sau khi tức giận mắng mỏ ba Đường xong thì quay đầu mỉm cười nhìn Đường Viên Viên. "Viên Viên, chúng ta đừng nói với ba con nữa, nói mẹ nghe xem, con thấy Diệc Thù đối xử với con thế nào? Mà cảm giác của con với Diệc Thù là ra sao?" "Tuy rằng, con mới trưởng thành hôm qua nhưng mẹ có chút vấn đề muốn hỏi con. Dù sao con cũng không còn nhỏ bé gì nữa, có một số chuyện cũng nên cần suy nghĩ rõ ràng, biết chưa nào?"
Đường Viên Viên hoàn toàn không hiểu ý bà Đường nói, ánh mắt có chút bối rối. "Sao vậy mẹ? Tại sao đột nhiên mẹ lại hỏi con như vậy?" Thực ra từ trước đến nay, cô vẫn luôn thể hiện rằng mình thích anh mà, nhưng tại sao hôm nay hai người lại hỏi vậy? Hơn nữa, anh đối xử với cô cũng rất khắc chế đúng mực, lúc cô chưa trưởng thành cũng nói rồi, đợi đến khi cô trưởng thành sẽ nói sau.
Nhưng khi cô trưởng thành rồi, đến một nụ hôn anh ấy cũng không muốn trao cho cô.
Cô chắc chắn rằng mình thích anh, nhưng cô không biết trong lòng anh nghĩ gì. "Không phải đột ngột mà mẹ hỏi như vậy đâu, thực ra mẹ luôn muốn hỏi con điều này, dù sao nhiều chuyện con cũng phải tự mình hiểu rõ."
Chính lời nói của Uất Trì Diệc Thù đã khiến bà Đường phải suy nghĩ, bà xua tay ý bảo ba Đường vào phòng trước, sau đó nằm tay Đường Viên Viên đi về phía hoa viên. "Con cùng Diệc Thù từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, kể từ lúc con có ý thức thì trong đầu đều là hình ảnh của cậu ấy. Cậu ấy lại ưu tú như vậy, việc con thích cậu ấy là điều dễ hiểu, nhưng con đã bao giờ để ý đến những chàng trai khác chưa?” Bà Đường nói một cách nghiêm túc: “Mẹ biết bây giờ con thích Diệc Thù, nhưng con có bao giờ nghĩ qua rằng, có lẽ vì con chưa tiếp xúc với những chàng trai khác nên trong tiềm thức của con luôn cho rằng mình thích cậu ấy không? Nếu con thử đi tìm hiểu, tiếp xúc với những người khác, con có thể sẽ nhận ra rằng mình chỉ đang ỷ lại vào cậu ấy, chỉ coi cậu ấy giống như anh, không có tình yêu nam nữ?" "Mẹ" "Mẹ chỉ muốn con hiểu rõ, đừng để bản thân sau này phải hối hận, con có thể hiểu được nỗi khổ của mẹ không?" Ủng* hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại ТгuуeлAРP.cом
Đường Viên Viên nhưởng mày, sốt sắng nói: "Nhưng mà mẹ, con cũng đã từng tiếp xúc với những chàng trai khác rồi." "Vậy con nói cho mẹ biết, con đã tiếp xúc với những ai?" "Anh Sở Phong, anh Tử Hi còn có cả anh Dạng Sâm, họ đều là con trai."
Nhưng cô không cảm thấy rằng mình sẽ thích một trong số những người này, chỉ có duy nhất Uất Trí Diệc Thù là khác. "Con gái ngốc, đó là bởi vì các con cùng nhau lớn lên. Được rồi, tuy cũng không xem là cùng nhau lớn lên, nhưng từ nhỏ con đã quen biết bọn họ, hay là con thử gặp những chàng trai khác trong trường thử xem? Có rất nhiều chàng trai tài giỏi, con cứ thử xem sao?”
Đường Viên Viên lắc đầu: "Con không muốn thử. Tuy rằng cũng không hẳn là cùng nhau lớn lên nhưng mẹ à con không có cảm giác gì với bọn họ cả. Chỉ có duy nhất một mình anh là khác. Tại sao mọi người đều cho rằng còn nhỏ nên không hiểu chuyện, còn nghĩ rằng con chưa bao giờ tiếp xúc với những chàng trai khác?" "Viên Viên, mẹ chỉ là…" "Mẹ, con cũng biết mẹ là vì muốn tốt cho con nhưng suy nghĩ của con rất kiên định. Con không muốn quen biết với những chàng trai khác, cũng không muốn thử nghiệm với bọn họ. Tuy con còn nhỏ nhưng con tự biết bản thân mình muốn cái gì."
Thấy cảm xúc con gái bị kích động như vậy, bà Đường vội vàng xoa dịu: “Con đừng giận, đừng giận. Mẹ chỉ đưa ra lời góp ý cho con thôi. Nếu con nghĩ lời góp ý của mẹ không đúng thì cũng không cần phải làm theo lời mẹ nói."
Đường Viên Viên cảm thấy nhẹ nhõm, thở phào một hơi: “Cảm ơn mẹ."