**********
“Khoản mục quan trọng mà em dám giao vào trong tay anh?” Uất Trì Diệc Thù cảm thấy hơi buồn cười, liếc nhìn cô một cái: “Em không sợ đến lúc đó anh động tay động chân vào những khoản mục đó sao?”
Ngược lại Đường Viên Viên lắc đầu, vẻ mặt chân thành nhìn Uất Trì Diệc Thù. “Anh sẽ làm vậy sao?”
Ánh mắt này khiến nội tâm Uất Trì Diệc Thù khẽ động. Tính cách của Đường Viên Viên hoàn toàn chính là kiểu mềm yếu, đáng yêu lại chân thành. Điều đó khiến cho Uất Trì Diệc Thù thật sự không thể nào nổi lên tâm tư trêu chọc cô. “Sẽ không” “Em biết ngay là anh đối xử với Viên Viên là tốt nhất mà."
Dù sao anh trai là người thích sạch sẽ đến như vậy, nhưng vì bảo vệ cô không bị dính phải nước mưa mà bế cô đi cả một quãng đường lâu như vậy.
Tuy nói về mặt thời gian, có thể mười mấy phút cũng không tính là gì. Nhưng Đường Viên Viên lại đã vô cùng cảm động rồi.
Nhân viên khách sạn bên cạnh cũng không nói gì, chỉ là đang nghĩ trong lòng, sản nghiệp của gia tộc nhà cậu Uất Trì có thể coi là đứng đầu cả nước rồi. Nếu so Tập đoàn nhà họ Đường với sản nghiệp trong tay cậu ấy thì về căn bản chẳng tính là gì cả. Sao cậu ấy có thể lại động tay động chân trong sổ sách của Tập đoàn nhà họ Đường được chứ?
Sau khi ra khỏi thang máy, rất nhanh là đã đến căn phòng của họ. “Cậu Uất Trì, cô Đường, trong phòng hạng sang đã có sẵn dầu gội đầu, sữa tắm, còn có cả nước tẩy trang, sản phẩm dưỡng dã. Nếu như cô Đường dùng không quên, vậy ngay bây giờ tôi sẽ dặn dò người đi mua lại những nhãn hiệu mà cô Đường cần
Đường Viên Viên lập tức lắc đầu: "Không cần đầu. Trong phòng có gì thì tôi dùng cái đó là được rồi.”
Hiện giờ, vào lúc này, bên ngoài đều đã ngập nước rồi. Nếu lúc này còn kêu người đi mua thì cũng quá mức không coi người ta là người nữa rồi. Vì vậy, Đường Viên Viên lập tức từ chối đề nghị của người nhân viên khách san. “Cảm ơn cô Đường đã thông cảm. Nếu đã như vậy, vậy tôi không làm phiền hai vị nữa.” “Ừm, ừm. Anh mau đi làm việc đi.”
Sau đó, Đường Viên Viên kéo Uất Trì Diệc Thù đi vào trong phòng, đẩy anh vào nhà tắm: “Anh, anh mau tắm đi. Uất Trì Diệc Thù liếc nhìn chiếc váy đã bị ướt trên người cô gái nhỏ này, đưua tay kéo cô vào trong nhà tắm. “Em tắm trước đi. Anh đợi thêm một lát nữa. “Không, không được.” Đường Viên Viên lắc đầu: “Anh, chân anh đã ngâm trong nước mưa quá lâu rồi. Nước mưa bên ngoài rất không sạch. Hiện giờ anh phải vào rửa đi. Lần trước em đã đọc được một tin tức, chính là ngâm nước mưa, sau đó da liền rữa ra.
Dù sao chỗ nước đó đều là nước tràn lên, bên trong có rác rưởi hay nước bẩn, nước thải gì thì cũng không biết được.
Đây cũng là nguyên nhân mà Đường Viên Viên kiên trì bảo Uất Trì Diệc Thù nhanh chóng đi tắm rửa. “Vậy em thì sao?” Uất Trì Diệc Thù nhìn cô: “Trên người em cũng có nước mưa. Vừa rồi, ai bảo em lao vào. Hiện giờ thì tốt rồi nhỉ?" “Cũng không phải em cố ý. Là anh cứ bắt em đi phía trước nên em mới chỉ đành làm như vậy.
Nói xong, Đường Viên Viên ấm ức nói tiếp: “Anh, anh nghe lời em một lần đi, có được không? Anh nhanh đi vào tắm rửa đi. Tắm xong rồi thì đến lượt em. Còn nói tiếp nữa thì cả hai chúng ta đều không cần tắm nữa rồi.
Câu cuối cùng là sự thật. Nói thêm lúc nữa thì chỉ sẽ kéo dài thời gian mà thôi. Cô gái nhỏ bướng bỉnh, nếu như bản thân cậu còn không chịu đi tắm, có lẽ cô có thể cứ vậy cùng anh chịu đựng tiếp.
Chính vào lúc Uất Trì Diệc Thù chuẩn bị đi vào trước, tốc chiến tốc thắng thì lại bất ngờ phát hiện trong phòng tắm còn có thứ hay ho khác, khỏe mỗi anh cong lên. “Cô nhóc, có lẽ có thể tắm cùng lúc rồi. "Da?"
Vẻ mặt Đường Viên Viên mơ màng. “Em vào bên trong tắm vòi hoa sen, bên ngoài để cho anh”
Đường Viên Viên nhìn theo hướng tay anh chỉ.
Lúc này, cô mới phát hiện chỗ vòi hoa sẽ là dùng tấm kinh không xuyên thấu. Nếu ở bên trong chỗ tắm thì về căn bản là không nhìn thấy.
Nhưng nếu như dùng chung phòng tắm thì sẽ nghe thấy tiếng của nước chảy.
Mặt Đường Viên Viên dần dần đỏ lên: “Anh, vẫn là. “Đã là lúc nào rồi, còn tính toán chuyện này?” Nói xong, Uất Trì Diệc Thù liền đẩy Đường Viên Viên vào trong chỗ tắm vòi sen.
Sau đó, anh lại nghĩ đến gì đó, sợ Đường Viên Viên không tự nhiên, cũng kéo cả rèm ở bên cạnh ra.
Đường Viên Viên quay lại nhìn qua, cô phát hiện nơi nay trong chốc lát thật sự đã được che kéo vô cùng chặt chẽ rồi.
Hình như cũng không cần phải đợi thêm nữa.
Đồ tắm rửa và chăm sóc đều là hàng mới, hơn nữa còn đều là của hãng có tên tuổi. Còn có cả khăn choàng tắm. Cái gì cũng có cả. “Ào, ào, ào.
Bên ngoài, Uất Trì Diệc Thù đã bắt đầu mở nước rồi. Cả căn phòng tắm đều là tiếng nước. Không bao lâu sau, điện thoại của Uất Trì Diệc Thù cũng bắt đầu phát nhạc.
Tiếng nước và tiếng nhạc tràn ngập cả phòng tắm, lập tức chẳng còn nghe thấy gì nữa cả.
Sự ân cần, tỉ mỉ của Uất Trì Diệc Thủ, Đường Viên Viên có thể cảm nhận được. Cô đã cởi bỏ bộ váy bị nước mưa làm bẩn trên người xuống, sau đó mở nước nóng.
Không bao lâu sau, cả phòng tắm đều dâng lên một màn sương mù. Đường Viên Viên cũng quên hết tất cả, chuyên tâm tẩy trang, tắm rửa. Cô ở đây tắm bao lâu thì Uất Trì Diệc Thù ở bên đó cũng tắm bấy lâu.
Trước giờ, Đường Viên Viên tắm rửa luôn tương đối chậm, lại cộng thêm hôm nay trên người dính phải nước bẩn, cho nên cô càng kỹ càng hơn.
Sau khi tắm xong, cô kéo áo choàng tắm ở bên cạnh, mặc lên người. Sau đó, Đường Viên Viên buồn rầu phát hiện ra một chuyện. Cập nhật nhanh nhất trên Тгцy*eлАРР.cом
Trong khách sạn không hề chuẩn bị sẵn đồ lót. Cô đã cởi bỏ cái trước đó rồi, hiện giờ ngoại trừ chiếc áo choàng tắm ở bên ngoài thì bên trong đều trống rỗng.
Thế này thì ngượng ngùng rồi, sau đây phải ở chung thế nào đây?
Đường Viên Viên đứng im tại chỗ rất lâu mới lên tiếng, hồ lên một câu: “Anh?” “Em tắm xong rồi à?” “Vâng.” Đường Viên Viên do dự rất lâu mới trả lời lại.
Sau khi giọng cô ngừng lại, tiếng nước bên ngoài cũng lập tức dừng lại. Sau đó, Đường Viên Viên nghe thấy Uất Trì Diệc Thù nói: “Anh ra ngoài trước, em đợi một lát rồi ra ngoài sau. Sau đó đi thẳng về bên phải, căn phòng ngủ đó là của em.” “Còn anh thì sao?” “Phòng ngủ của anh ở bên trái.
Bởi vì là phòng hạng sang, cho nên trong này gần như giống với một căn hộ, mà trang trí còn sang trọng, xa xỉ hơn căn hộ. Phòng cũng không nhỏ.
Tuy Đường Viên Viên không biết vì sao Uất Trì Diệc Thù biết được. Chắc là vừa rồi lúc cô còn đang tắm thì anh đã ra ngoài xem thử rồi.
Rất nhanh sau đó, Đường Viên Viên nghe thấy tiếng bước chân của Uất Trì Diệc Thù, còn cả âm thanh đóng cửa phòng tầm.
Cô vẫn đứng im tại chỗ hít sâu một hơi. Một lúc sau mới kéo mở cửa ra, kéo rèm lên bên trên. Trong phòng tắm mơ màng, máy thông gió vẫn đang cố gắng hết sức vận hành làm việc.
Mà Uất Trì Diệc Thù đã thu dọn sạch sẽ quần áo của bản thân rồi. Nhưng rõ ràng tiếng nước mới dừng lại.
Lẽ nào anh ấy đã tắm xong từ lâu rồi sao? Chỉ là anh ấy vẫn luôn đợi cô mà thôi?
Nghĩ đến đây, Đường Viên Viên không thể không thừa nhận sự ân cần và tỉ mỉ của anh.
Cô buộc lại tóc, sau đó mở cửa phòng tắm ra. Bên ngoài yên tĩnh như tờ, chẳng có đến một người. Đường Viên Viên nghe theo lời dặn của Uất Trì Diệc Thù, đi về phía bên phải. Quả nhiên cô đã nhìn thấy một căn phòng ngủ. Sau đó, cô cất bước đi vào bên trong.
Phòng ngủ rất rộng, có chiếc giường lớn kèm bàn trang điểm. Còn có một cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn.
Hơn nữa, vị trí mà bọn họ ở cũng rất cao, có thể nhìn thấy một phần màn đêm thuộc về thành phố này.
Có điều, Đường Viên Viên vừa nghĩ đến bên trong trống rỗng thì vẫn vô cùng thiếu cảm giác an toàn. Cô lập tức bước nhanh đến kéo rèm của chiếc cửa sổ kính trong suốt đó lại.
Sau khi có một tầng che phủ, Đường Viên Viên mới có chút cảm giác an toàn. Cô chạy đi tìm máy sấy tóc, sau đó sấy khô tóc.
Sau khi sấy tóc xong, Đường Viên Viên mới nhận được tin nhắn của Uất Trì Diệc Thù. “Hôm nay đã khá muộn rồi. Sấy khô tóc rồi thì nghỉ ngơi sớm đi.”
Đường Viên Viên vô thức gật gật đầu. Kết quả, gật đầu xong, cô mới ý thức được là đang gửi tin nhắn, cô gật đầu thì Uất Trì Diệc Thù cũng chẳng thể nhìn thấy được. Vì vậy cô nhanh chóng nhắn tin trả lời.