Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 1654: Cô gái nhỏ nhà chúng ta




**********

Chương 1654: Cô gái nhỏ nhà chúng ta

"Bảo em nhắm mắt em lập tức nhắm mắt, sau này nếu bọn bắt cóc bảo em đi theo bọn họ, có phải em cũng đi cùng hay không?"

Giọng nói trêu chọc vang lên trước mắt, Đường Viên Viên hơi ngơ ngác, cô vô thức muốn mở mắt ra nhìn anh, lại nghe thấy Uất Trì Diệc Thù nói tiếp: "Đừng nhúc nhích, cũng đừng mở mắt"

Đường Viên Viên khẽ mím đôi môi đỏ mọng của mình lại, cô cẩn thận hỏi dò: "Anh trai, rốt cuộc anh muốn làm gì thế?"

Bởi vì đang ở trên không trung, khi nhắm mắt lại, Đường Viên Viên đột nhiên cảm thấy giống như bị mất trọng lực, cô có chút căng thẳng, nhưng mà sau khi cô đặt câu hỏi, Uất Trì Diệc Thù lại không mở miệng đáp lời, xung quanh cô có rất nhiều tạp âm, dù sao chỗ này cũng là khu vui chơi, có rất nhiều âm thanh khác nhau, cho nên Đường Viên Viên thật sự không nghe được tiếng hít thở của Uất Trì Diệc Thù.

Đột nhiên Đường Viên Viên cảm nhận được có một luồng hơi thở ấm áp lướt nhẹ qua mặt cô. Cô có chút kinh ngạc, nhưng lại nghĩ đến câu nói mà anh vừa nói với cô. "Có muốn biết nhắm mắt lại khi vòng quay chọc trời lên đến điểm cao nhất sẽ xảy ra chuyện gì không?"

Chẳng lẽ...

Bàn tay đang cầm điện thoại của Đường Viên Viên nắm chặt thêm vài phần, cô căng thẳng đến mức tim bắt đầu đập nhanh hơn.

Sau đó cảm giác mát lạnh đột nhiên truyền đến từ trên cổ, Đường Viên Viên vô thức mở mắt ra, đúng lúc trông thấy Uất Trì Diệc Thù đang rút tay về.

Trên cổ cô đã có thêm một sợi dây chuyền, bởi vì là một chiếc dây chuyền nhỏ sát cổ, cho nên khi cô cúi đầu xuống, căn bản không thể nhìn thấy nó có hình dạng thế nào, lúc đó cô đã quên mất mình vẫn đang cầm điện thoại trong tay. "Anh!" "Nhìn thử xem, có thích không?"

Lúc này Đường Viên Viên mới nhớ ra có thể dùng điện thoại để xem được, cô giơ màn hình điện thoại lên, lập tức trông thấy trên cổ mình đã có thêm một chiếc vòng cổ màu sắc trang nhã, được thiết kế rất tinh xảo, mặt chính là ánh trăng, bên cạnh là bảy ngôi sao nhỏ vây quanh, vừa đúng vị trí xương quai xanh của cô.

Vòng quay chọc trời từ từ hạ xuống.

Giọng nói trầm ấm của Uất Trì Diệc Thù lại vang lên. "Chúc cô gái nhỏ của nhà chúng ta, sinh nhật vui vẻ."

Trong khoảnh khắc ấy, Đường Viên Viên cảm thấy giống như có vô số pháo hoa đang nổ tung trong đầu mình, rất rực rỡ tươi đẹp, ánh nắng trời chiều chiếu lên khuôn mặt phiếm hồng của cô gái nhỏ.

Đường Viên Viên nghĩ, sau này cho dù cô đi đến đâu, ở cùng với ai, sống đến bao nhiêu tuổi, dù già, dù chết, cô vẫn sẽ nhớ mãi không quên giây phút này.

Người cô thích tặng qua cho cô ở trên vòng quay chọc trời, chúc cô gái nhỏ nhà anh sinh nhật vui vẻ. Bóng ma trong lòng lần ngồi một mình trên vòng quay chọc trời lúc trước, đã hoàn toàn biến mất không còn gì nữa. "Anh, không phải anh nói chỉ có một món quà thôi sao?" Đường Viên Viên khẽ chạm tay vào chiếc vòng cổ kia, trong lòng không nên nổi xúc động, cô khẽ cắn môi hỏi. "Sinh nhật mỗi năm của em, sao có thể thiếu lời chúc phúc của anh được." Đường Viên Viên nháy mắt vì cái, rồi đột nhiên đứng dậy nhanh chóng hôn lên trán Uất Trì Diệc Thù một cái.

Vốn dĩ Uất Trì Diệc Thù đang nở nụ cười cưng chiều trên môi, bởi vì hành động này của cô mà gương mặt cứng đò.

Một lát sau, đôi mắt anh trở nên sâu thêm vài phần.

Còn cô gái nhỏ vì nụ hôn chuồn chuồn lướt nước này đã xấu hổ đến mức cả lỗ tại cũng đỏ lên, sau khi ngồi xuống cô quay lưng đi, không nói thêm với Uất Trì Diệc Thù một câu nào nữa.

Vòng quay chọc trời hạ xuống, sau khi dừng hẳn, Đường Viên Viên đi ra ngoài trước.

Uất Trì Diệc Thù đi theo sau lưng cô.

Sắc trời đã tối, trong khu vui chơi ánh đèn nê ông đã được thắp sáng, dưới ánh đèn bộ lễ phục trên người Đường Viên Viên vô cùng bắt mắt, không ít người đều ngoảnh đầu lại nhìn cô.

Bị nhiều người nhìn như vậy, Đường Viên Viên cảm thấy ngượng ngùng, cho nên cô quay người lại đi đến bên cạnh Uất Trì Diệc Thù, khẽ kéo góc áo anh. "Anh trai"

Uất Trì Diệc Thù liếc cô một cái trêu ghẹo: "Không tránh anh nữa à?" Mặt Đường Viên Viên đỏ bừng lên: "Mọi người cứ nhìn em kìa, hay là chúng ta ra ngoài đi?" "Bởi vì em đẹp nên bọn họ mới nhìn, không phải rất tốt sao?"

Đường Viên Viên vẫn tương đối xấu hổ.

Uất Trì Diệc Thù giơ tay lên nhìn đồng hồ, thấy thời gian cũng muộn rồi, anh mở miệng nói: "Đã đói chưa? Đi ăn cơm đi."

Đi ăn cơm, vậy là có thể ra khỏi khu vui chơi rồi, Đường

Viên Viên lập tức gật đầu: "Vâng."

Lúc ăn cơm, Uất Trì Diệc Thù nhận được điện thoại của mẹ mình, vừa nghe máy, anh đã nghe thấy Hàn Mộc Tử trách móc. "Thằng nhóc thối, lễ thành niên mà con lại kéo Viên Viên đi mất, không biết nói với người lớn một câu còn chưa tính, sao đến bây giờ đã trễ thế này vẫn còn chưa về? Mẹ nói cho con biết, tuy rằng Viên Viên đã trưởng thành, nhưng con bé vẫn còn là cô gái nhỏ, con không thể làm chuyện cầm thú gì với con bé đâu đấy."

Uất Trì Diệc Thù: "2" "Có nghe thấy không?"

Uất Trì Diệc Thù nhìn về phía cô gái nhỏ đang ngồi ăn trước mặt mình, may mà lúc này anh không mở loa ngoài, nếu không lần này cô gái nhỏ đã nghe thấy mấy lời "Tàn khốc" này rồi. Có lẽ là cảm nhận được anh đang nhìn mình, cô gái nhỏ ngẩng đầu lên, trên miệng còn dính chút dầu mỡ: "Anh trai, ai gọi cho anh vậy?" Cập nhật nhanh nhất trên Тгцy*eлАРP.cом

Uất Trì Diệc Thù giơ ngón trỏ đặt lên môi, ý bảo cô gái nhỏ đừng lên tiếng, Đường Viên Viên lập tức hiểu ý gật đầu. Sau đó Uất Trì Diệc Thù che điện thoại, nhỏ giọng nói: "Anh ra ngoài nghe điện thoại, em cứ ăn trước đi." "Vâng."

Sau đó Uất Trì Diệc Thù mở cửa phòng ra ngoài, tựa vào bức tường trên hành lang, lại lần nữa đưa điện thoại lên bên tai. "Thằng nhóc thổi, Viên Viên có đó không? Con đưa điện thoại cho Viên Viên, mẹ muốn dặn dò con bé mấy câu.

Uất Trì Diệc Thù cảm thấy rất bất đắc dĩ: "Mẹ coi con là loại người nào hả?"

Nói anh cứ như ma quỷ đói khát vậy, chưa nói đến chuyện hiện giờ Uất Trì Diệc Thù vẫn chưa có ý kia, cho dù có ý đó, cũng không thể nào xảy ra quan hệ gì khi hai người còn chưa xác định. "Dù sao mẹ cũng lo lắng, con mau đưa điện thoại cho

Viên Viên đi." "Cô ấy đang ăn cơm, không có thời gian." "Là do con bé không có thời gian nghe, hay là do con không muốn con bé nghe? Thằng nhóc thổi, có phải tối nay con còn định mang con bé đi qua đêm ở bên ngoài không?" "Được rồi, con không quay về thức ăn sẽ nguội hết, con đi ăn trước nhé, lát nữa con sẽ đưa cô ấy về nhà."

Trước khi tắt điện thoại, Uất Trì Diệc Thù loáng thoáng nghe thấy tiếng bà Đường: "Để tôi gọi điện thoại cho con gái mình thử xem."

Nghe thấy thế, vốn dĩ Uất Trì Diệc Thù đang định vào trong phòng, bước chân bỗng ngừng lại, quả nhiên không bao lâu anh đã nghe thấy tiếng điện thoại ở trong phòng.

Đường Viên Viên nhìn thấy là bà Đường gọi đến, cô cũng không lau miệng, mà vừa ăn vừa nghe điện thoại, bởi vì Uất Trì Diệc Thù đi nghe điện thoại rồi, nên cô còn trực tiếp mở loa ngoài lên. "Mẹ" "Viên Viên, con đang ở ngoài với Diệc Thù à?" "Vâng, con vời anh trai đang đi ăn cơm, sao vậy mẹ?" "Không có gì, mẹ chỉ muốn hỏi một chút, hôm nay con có vui không thôi?"

Nghe thấy thế, Đường Viên Viên hơi ngẩn ra một chút, sau đó nhớ tới chiếc vòng đang nằm trên cổ mình, cô trả lời: "Vui ạ, con rất vui."

Con gái là do chính mình sinh ra, sao bà Đường lại không hiểu cô được, lúc Đường Viên Viên nói ra năm từ kia cô không thể hiện ra cảm xúc gì, nhưng mà bà Đường hiểu được, cô nhóc này thật sự vui vẻ, cho nên khi nói chuyện mới nghiêm túc như vậy. "Vui là được rồi, vậy cho mẹ hỏi thêm một câu nữa nhé, đêm nay con có về nhà không?"

Nghe thấy thế, ánh mắt Đường Viên Viên lộ ra vẻ mơ hồ khó hiểu: "Chắc chắn là có về rồi, vì sao lại không về a?"