**********
Chương 1637: Bị bệnh
"Đúng rồi, hôm nay sau khi cậu tan học sẽ đi đến thư viện à?" "Không đi nữa." Mạnh Khả Phi lắc đầu: "Tớ tìm việc ở gần đây, phải đi làm."
Nghe xong, Đường Viên Viên rất kinh hãi: "Đi làm? Mạnh Khả Phi, sao đột nhiên cậu lại muốn đi làm, trước kia không phải cậu nói phải nghiêm túc học tập sao? Cậu đi làm như vậy, có ảnh hưởng đến thành tích học tập của cậu không?" "Không sao, tớ bỏ thêm chút thời gian học là được."
Đường Viên Viên đi theo bên cạnh Mạnh Khả Phi, vừa chân thành vừa nghiêm túc nói: "Có phải cậu thiếu tiền không? Chúng ta là chị em tốt, tớ có chút tiền lẻ không tiêu hết, cậu cùng tiêu với tớ là được mà."
Mạnh Khả Phi mỉm cười: "Không cần, việc làm của tớ không khổ lắm, tớ có thể làm được." "Nhưng mà... "Đường Viên Viên!"
Giọng Mạnh Khả Phi lớn thêm mấy phần: "Thật sự không cần, đó là tiền tiêu vặt của cậu, không phải của tớ, cậu suy nghĩ xem sao tớ có thể tiêu tiền của cậu?" "Nhưng mà, tớ không để ý" "Tớ để ý!"
Trên mặt Mạnh Khả Phi không còn nụ cười: "Nhà cậu có điều kiện tốt, chuyện về tiền cậu có thể tự nhiên không coi vào đầu, nhưng mà tớ không giống với cậu, nhà tớ nghèo, tiền tiêu vặt một tháng của cậu đối với tớ mà nói chính là tiền sinh sống một năm của cả nhà tớ, cậu để tớ tiêu chung với cậu, nhìn bề ngoài giống như là đang đối tốt với tớ, nhưng đối với tớ mà nói nó là cái gì? Tớ không phải là loại người ăn bám, cậu đừng xem tớ là loại người như thể có được không?"
Nghe xong, Đường Viên Viên kinh ngạc hồi lâu, sau đó mới nói: "Mạnh Khả Phi, tớ không có ý đó, tớ chỉ cảm thấy... "Được rồi, cậu đừng nói nữa, tớ đi trước."
Sau đó không đợi Đường Viên Viên nói gì nữa, Mạnh Khả Phi xoay người đi, chỉ chừa cho Đường Viên Viên một bóng lưng.
Đường Viên Viên đứng tại chỗ, theo bản năng nắm vạt áo của mình, không biết nói gì cho phải.
Sau khi tan học, quả nhiên là Mạnh Khả Phi đi ra khỏi phòng học đầu tiên, sau đó Đường Viên Viên đi theo sau lưng cô, nhìn cô ra khỏi trường học, vốn là muốn đến xem chỗ làm của cô.
Kết quả, mới đi đến cổng trường học, Đường Viên Viên đã thấy một bóng người quen thuộc. "Anh Sở Phong?"
Nhìn qua mắt Chung Sở Phong rất không tốt, có quầng thâm mắt rất nặng, thậm chí trong mắt còn có tia máu, hơn nữa còn gầy đi rất nhiều.
Rõ ràng lúc hai người gặp mặt cách đây hai ngày trước, vẻ mặt của anh ta vẫn rất tốt.
Đây là thế nào? "Tan học rồi?"
Chung Sở Phong nhìn Đường Viên Viên đi đến trước mặt anh ta, muốn đưa tay xoa đầu cô, tay mới vừa duỗi một chút đã nghĩ tới điều gì, rồi sau lại đưa tay về, anh ta đưa một cái tay ra, phía trên còn cầm một cốc sữa chua. "Cho em."
Đường Viên Viên nhìn bên trái rồi nhìn bên phải một chút, phát hiện trên người anh ta chỉ có một cốc sữa chua, không có những thứ khác. "Nhìn gì chứ? Chỉ cầm theo một cốc sữa chua, không phải là giảm cân sao? Vẫn muốn ăn nhiều như vậy?"
Giọng nói của Chung Sở Phong có chút khàn khàn, giống như đã nhiều ngày không ngủ, nhưng mà giọng nói vẫn mang theo cưng chiều, ánh mắt anh ta nhìn cô cũng rất dịu dàng, chỉ là không biết tại sao, Đường Viên Viên cảm thấy anh nhìn có vẻ rất đau khổ. "Anh Sở Phong, anh sao thế?"
Cô bé đứng trước mặt mình, lúc cô lo lắng nhìn anh ta rồi hỏi anh sao thế, trong lòng của Chung Sở Phong thiếu chút nữa là tan vỡ.
Anh ta rất muốn nói với cô, đừng quan tâm anh ta nữa, cho dù là quan tâm theo kiểu nào, dù là anh trai hay bạn bè, hãy từ chối anh ta đi.
Anh ta không khống chế được muốn đến tìm cô, nhưng lại hy vọng cô không nên quan tâm anh ta, như vậy, anh ta có thể từ bỏ mãi mãi.
Nói chung thích một người chính là như vậy, rõ ràng đã biết là không thể nào, nhưng mà chỉ cần đối phương tốt với mình một chút, anh ta lại bắt đầu chảy lại tro tàn, luôn cảm thấy... Mình vẫn còn hy vọng.
Coi như không có hy vọng, cũng muốn nhìn thấy cô, yên lặng nhìn là được. "Anh Sở Phong?"
Đường Viên Viên mím môi, nhỏ giọng nói: "Nhìn dáng vẻ của anh hình như không được tốt lắm, có phải anh bị bệnh không, có muốn em đưa anh đến bệnh viện không?"
Vốn Chung Sở Phong muốn từ chối, nhưng lời đến bên miệng lại đổi thành. "Được, có thể là anh có chút không thoải mái, đi bệnh viện xem một chút đi." "Da." . ngôn tình hài
Sau khi hai người chuẩn bị xoay người đi bệnh viện, vừa quay người đã thấy Uất Trì Diệc Thù đang đứng cách đó không xa.
"Anh?"
Thấy Uất Trì Diệc Thù, gò má trắng nõn của Đường Viên Viên đỏ lên, rồi sau đó chạy nhanh đến.
Uất Trì Diệc Thù nheo mắt lại, ánh mắt anh chạm vào ánh mắt của Chung Sở Phong một lúc, rồi rơi vào trên người Đường Viên Viên: "Tan học rồi? Đi đâu?" "Hình như anh Sở Phong bị bệnh, em định đưa anh Sở Phong đi bệnh viện." "Bị bệnh sao?" Uất Trì Diệc Thù nhìn về phía Chung Sở Phong, rồi sau đó mới nói: "Vậy anh đi chung với bọn em."
"Dạ, được."
Sau khi Đường Viên Viên nghĩ đến Chung Sở Phong thì Chung Sở Phong đi lên phía trước mấy bước, đột nhiên nói: "Không đi nữa, bây giờ đi bệnh viện, chắc bác sĩ cũng đã tan làm, để ngày mai rồi nói sau Nhớ đ*ọc truyện trên ТгцуeлАРР.cом để ủng hộ team nha!!!
Nghe xong, Đường Viên Viên nhíu mày nói: "Anh Sở Phong, có bác sĩ trực mà, anh không thoải mái thì phải đi bệnh viện, không được kéo dài đến ngày mai, nhỡ bệnh nghiêm trọng lên thì sao?"
Bởi vì thoạt nhìn anh ta rất không ổn, bình thường mọi người cùng chơi với nhau, cho nên Đường Viên Viên thật sự rất quan tâm anh ta. "Không sao." Chung Sở Phong cười: "Cơ thể của anh Sở Phong còn khỏe hơn đá, đi tiệm thuốc mua chút thuốc, trở về ngủ một giấc là khỏi.
Thật ra thì chỉ là anh ta uống rượu, tia máu trong mắt là do thức đêm mà ra, vốn muốn ở chung với cô một chút, nhưng Uất Trì Diệc Thù đã đến, đột nhiên Chung Sở Phong không còn hứng thú nữa.
Dù sao anh ta cũng không muốn nhìn thấy hình ảnh hai người họ ở chung một chỗ.
Chấp nhận là một chuyện, có thể chịu đựng hay không lại là một chuyện. "Nhưng mà... Đường Viên Viên còn muốn nói gì nữa, nhưng Uất Trì Diệc Thù đã kéo cổ tay cô lại, kéo cô đến bên cạnh mình: "Để cậu ta đi đi, cậu ta không yếu ớt như vậy, trở về ngủ một giấc là khỏi."
Uất Trì Diệc Thù mở miệng, Đường Viên Viên chỉ có thể ồ một tiếng, không nói gì nữa.
Thấy vậy, đáy mắt Chung Sở Phong càng thêm u ám hơn.
Quả nhiên cậu ta vừa mở miệng, cô đã nghe lời.
Trong lòng Chung Sở Phong tự giễu một phen, rồi sau đó đi lên nhét sữa chua vào tay Đường Viên Viên, rồi sau đó xoay người rời đi.
Chờ anh ta đi xa, Đường Viên Viên mới ngửa đầu nhìn về phía Uất Trì Diệc Thù. "Anh, có phải là anh Sở Phong mất hứng không?"
Rõ ràng lúc trước đã đồng ý đi bệnh viện, nhưng mà anh vừa tới, anh ta lại không muốn đi, hơn nữa không biết có phải là ảo giác của cô hay không mà cô luôn cảm thấy giữa hai người có mùi thuốc súng rất dày đặc. "Anh cãi nhau với anh Sở Phong à?"
Uất Trì Diệc Thù không biết phải làm sao: "Không cãi nhau, chỉ là tâm trạng của cậu ta không tốt thôi, không cần để ý đến cậu ta."
Có một số việc vẫn nên trải qua, nhưng lại không nên quấy rầy.
Bây giờ chịu khổ sở một chút, nhưng qua một khoảng thời gian ngắn, những vết thương này sẽ tự lành, đến lúc đó cậu ta sẽ không như này nữa. "Dẫn em đi ăn cơm tối, đi thôi."
Uất Trì Diệc Thù dắt tay cô, dẫn cô đi hướng ngược lại với hướng của Chung Sở Phong.
Đường Viên Viên nhìn hai người nắm tay nhau, đáy mắt âm thầm nổi lên niềm vui sướng.