Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 1632




Sau khi Đường Viên Viên hoàn hồn, cô lập tức lấy điện thoại của người đàn ông trung niên kia để báo cảnh sát.

Người đàn ông trung niên không ngờ được đối phương lại mạnh như thế, gã vô thức cầu xin: “Đừng báo cảnh sát, tha cho tôi đi, nhà tôi còn mẹ già con thơ, lần này tôi bị quỷ ám, tôi không nên động vào cô gái kia, là lỗi của tôi.”

Gã chỉ tay về phía cô gái kia, cô gái vô thức né sang một bên, không dám đối diện với ánh mắt của cô.

Bị người ta sàm sỡ là chuyện rất mất mặt, cô gái không chỉ không dám kêu lên, không phản kháng mà bây giờ còn không dám thừa nhận nữa.

Thấy mọi người đều nhìn về phía mình, gương mặt cô gái lập tức đỏ bừng.

“Mấy người, mấy người nhìn tôi làm gì? Tôi cũng chả biết chuyện gì xảy ra cả”

Nói xong, cô ta nhìn người đàn ông trung niên, quát lớn: “Ông bị đánh mà, đâu có liên quan gì tới tôi? Đừng có chỉ bậy!”

Người đàn ông trung niên sững sờ, gã không ngờ cô ta sẽ nói như thế.

Đường Viên Viên khá là ngây thơ, cô nhẹ giọng nói: “Chị ơi, rõ ràng là hồi nãy em đã thấy..”

“Thấy cái gì?” Cô gái đó hùng hổ cắt ngang lời cô: “Một con nhóc như mày thì hiểu cái gì? Trên xe chen lấn như vậy, có đôi khi không cẩn thận đụng phải cơ thể người ta là chuyện rất bình thường, mắc mớ gì mày kéo người khác tới nói bậy bạ?”

Giọng cô ta rất lớn, hơn nữa bộ dạng còn rất hung hăng nên dọa Đường Viên Viên sợ hãi.

Trong chớp mắt, Đường Viên Viên kinh ngạc đứng đó, sững sờ một lúc lâu.

“Ha ha ha” Người đàn ông trung niên mượn oai cười lạnh: “Hai đứa nhóc con tụi mày chưa biết rõ câu chuyện mà đòi làm anh hùng à? Còn muốn báo cảnh sát nữa à. Tụi mày báo đi, báo, ông đây không sợ tụi mày đâu.”

“Ông cho rằng cô ta phủ nhận thì ông sẽ không sao à?”

Ánh mắt Uất Trì Diệc Thù lạnh lùng, anh lên tiếng nhắc nhở: “Xem ra là nói không rõ ràng rồi Anh nhìn Viên Viên: “Đã báo cảnh sát chưa?”

Đường Viên Viên lắc đầu: “Chị kia nói…

“Không sao cả, em báo đi, trong này có camera mà”

Sắc mặt Uất Trì Diệc Thù lạnh nhạt: “Nếu lời khai của hai bên không giống nhau thì, cảnh sát sẽ xem camera, đến lúc đó tình nguyện hay miễn chưởng thừa nhận cũng có kết quả giống nhau.”

Vẻ mặt đắc ý của người đàn ông trung niên cứng đờ.

Nếu xem camera, làm lớn chuyện thì nói không chừng còn có thể lên tận đài truyền hình, hoặc là đưa lên trên mạng internet.

Người xung quanh bắt đầu bàn tán sôi nổi.

“Giờ làm việc tốt mà không được cảm ơn nữa, cô gái à, người ta giúp cô như thế, cô chẳng những không nói câu cám ơn mà còn hung dữ cô bé đó nữa, còn chối, cô làm thế là hại người ta đi Có một người lớn tuổi không nhịn được nữa, mở miệng nói với cô gái kia.

Mặt cô gái đỏ lên, không nói gì, bởi vì nếu lấy camera ra xem thì cô ta không thể giấu được. Cô ta cho rằng mình nói thế thì cùng lắm là hai bên xem như không có chuyện gì, nhưng không ngờ anh kia lại nhiệt tình như vậy.

“Chị gì ơi, nhìn bản lĩnh của người ta, nhìn tuổi tác của người ta kìa, đoán chừng là học trường cảnh sát đấy, nếu chị nói dối thì…

Trường cảnh sát…

Cô gái lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Uất Trì Diệc Thù.

Nhìn thì có vẻ như anh kìm người đàn ông trung niên kia mà chẳng cần dùng sức, nhưng người đó lại không thể giã giụa dù chỉ một chút, bản lĩnh như thế khiến sắc mặt cô gái tái đi, cuối cùng cô ta cắn môi, nói: “Xin lỗi, lúc nãy tôi chối là vì không muốn người khác nhìn tôi bằng ánh mắt khinh thường mà thôi, là lỗi của tôi”

Đường Viên Viên thất vọng nhìn cô ta, cô thấy có chút đau lòng.

Cô không ngờ giúp người khác mà lại có ngày quay lại cắn bọn họ một cái, nếu không phải anh trai nói đến camera, nếu không phải thời đại này phát triển nhanh chóng thì chỉ sợ là hôm nay dù có vả vào mồm cũng không thể nói rõ được.

Cô không trả lời cô ta, mà là đi tới bên cạnh Uất Trì Diệc Thù, kéo tay áo của anh: “Anh.”

Uất Trì Diệc Thù nhìn cô một cái, bàn tay đang nắm chặt cổ tay người đàn ông buông lỏng ra, đợi gã đứng lên rồi đưa điện thoại di động cho gã.

“Cám ơn cám ơn, cám ơn cậu tha cho tôi, nhất định sau này tôi sẽ không tái phạm.”

“Tự mình báo án rồi đầu thú đi”

Uất Trì Diệc Thù bất ngờ lạnh giọng nói một câu.

“Cái gì?” Người đàn ông trung niên sững sờ tại chỗ, gã còn tưởng rằng mình được buông tha, không ngờ còn phải đi đầu thú, gã không kịp phản ứng.

Cuối cùng gã nhìn xung quanh một vòng, mọi người đều đang nhìn gã.

“Tội danh của việc tự thú và người khác báo án không giống nhau”