Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 1559: Tôi chỉ muốn một mình anh ta




**********

“Thích sạch sẽ?” Ôn Cảnh Nhu cười một cách tự tin. "Đó là nhằm vào mấy người nam sinh, còn tôi là nữ sinh mà. Đối với Diệc Thù mà nói thì không giống nhau.

Nói xong thậm chí Ôn Cảnh Nhu còn cười duyên dáng, quyến rũ vô cùng: “Qua vài ngày nữa là đến tiệc sinh nhật của tôi. Mọi người và cậu ấy cùng nhau đến nha!”

Chung Sở Phong rất ghét kiểu người như Ôn Cảnh Nhu. Rõ ràng cô ta chỉ là một sinh viên đại học nhưng lại ăn mặc trang điểm rất lẳng lơ khiêu gợi giống y như mới đi ra từ một câu lạc bộ nào đó. Cũng không biết đầu óc của cô ta cấu tạo từ cái gì mà lại si tâm vọng tưởng muốn anh Diệc Thù làm bạn trai của cô ta, đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga mà.

Cô ta cũng không tự xem lại bản thân cô ta là loại hàng nào nữa, Chung Sở Phong nghe vậy thì cười ha hả lên: "Buổi tiệc sinh nhật sắp tới của cô đó hả, mì vị son phần quá nặng. Tôi sợ đi tới đó sẽ bị viêm mũi, hay là thôi đi."

Ôn Cảnh Nhu vừa nghe những lời này thì biết ngay là cậu đang châm chọc cô ta nên lập tức thay đổi sắc mặt. “Chung Sở Phong, tôi biết miệng lưỡi của cậu sắc sảo nhưng người tôi theo đuổi không phải là cậu thì cậu có tư cách gì nói chuyện với tôi như vậy chứ? Cậu còn có phong độ của người đàn ông không vậy?” “Đương nhiên là có chứ. Chung Sở Phong cũng không khách sáo mà vẫn tiếp tục mỉa mai cô ta: “Cô không biết Chung Sở Phong tôi có tiếng là đối xử hòa nhã với mọi người sao? Đi học có nhiều nữ sinh gấp bao nhiêu lần ở đây, ai mà không biết Chung Sở Phong tôi là trung tâm điều hòa nhiệt độ chứ. Tôi đối xử với ai cũng tốt cả, tại sao tôi ở trong lòng cô thì lại kém cỏi như vậy chứ. Chẳng lẽ trong lòng cô không kể ra được hả?”

Nghe vậy thì Ôn Cảnh Nhu bĩu môi: “Ồ, chắc không phải người tôi theo đuổi là Diệc Thù chứ không phải cậu nên cậu ghen tị đó chứ? Nhưng Chung Sở Phong à, sao cậu không tự tè ra rồi tự soi gương vào xem cậu là hạng người nào mà tôi sẽ để ý đến cậu chứ?” “Tôi đây cần cô nhìn trúng chắc? Nếu thật sự có một ngày nào đó cô thích tôi thật thì không chừng tôi sẽ lập tức đi phẫu thuật thẩm mỹ vì tôi thấy bị cô thích là một nỗi nhục nhã vô cùng” “Cậu...

Phịch.

Cánh cửa ký túc xá bị đẩy ra, một bóng dáng cao cao gầy gầy xuất hiện ngay cửa

Lời nói của Ôn Cảnh Nhu như đang bị tắc nghẽn ngay cổ. Vốn dĩ cô ta đang giận dữ nhưng khi thấy Uất Trì Diệc Thủ trở về thì lập tức cô ta thay đổi nét mặt. “Diệc Thủ, cậu đã về rồi hả? Qua mấy hôm nữa chính là sinh nhật của tôi nên tôi muốn mời anh tham gia buổi tiệc sinh nhật của tôi.” “Xuống dưới đi.” Đôi mắt của Uất Trì Diệc Thù lạnh như băng, đôi mắt giống như hai viên đá sắt lạnh lẽo nhìn cô ta chằm chằm. Còn toàn thân của cậu lại phát ra một luồng khí khiến người khác đỡ không nổi.

Ôn Cảnh Nhu vẫn còn mặt dày: “Chuyện này... Tôi chỉ

Cô ta còn chưa nói xong thì Uất Trì Diệc Thù đã đi tới trước mặt cô ta rồi kéo cái chăn cô ta đang đắp trên người mà hét lên: “Cút ra ngoài.”

Giọng của cậu gắt gỏng trầm thấp như là đang kiềm chế lửa giận trong lòng vậy. Sau khi bị kéo cái chăn thì Ôn Cảnh Nhu tức giận nói: “Uất Trì Diệc Thù, tôi có lòng tốt tới mời cậu tới dự sinh nhật. Cậu lại có thái độ như vậy là ý gì chứ?” “Thái độ gì hả?” Uất Trì Diệc Thù cũng cười lạnh lùng nói: “Mời dự tiệc sinh nhật gì đó thì có cần thiết phải ngồi ở đây mời không? Cô đi vào kí túc xá rồi ngồi lên giường của người khác như vậy đã được tôi đồng ý chưa? Từ trước tới giờ tôi chưa từng đánh phụ nữ, nhưng nếu còn có lần sau thì tôi cũng sẽ không ngại phá lệ đầu “Cậu..” Ôn Cảnh Nhu không ngờ Uất Trì Diệc Thù lại không giữ thể diện cho cô ta như vậy nên càng làm ra vẻ mặt dày ngồi lì một chỗ không chịu động đậy: “Tôi không đi, rõ ràng người ta có lòng tốt mời cậu đến dự tiệc sinh nhật. Cậu không đi thì thôi, tại sao lại đối xử với tôi như vậy chứ?”

Chung Sở Phong thật sự nhìn thấy cảnh này thì vô cùng ngứa mắt, mặc dù cậu có ý định muốn đá người phụ nữ này bay ra ngoài cho xong nhưng vì phong độ của một người đàn ông nên cuối cùng cậu chỉ bước tới kéo tấm ga trải giường cuốn cô ta lại rồi cứ thế vác cô ta ra ngoài. “Chung Sở Phong, cậu bị điên à, thả tôi ra. “Câm miệng lại, nếu không tôi sẽ ném cô xuống dưới lầu ngay lập tức.

Tên của Chung Sở Phong có một từ “Phong”, có thể hiểu là phong trong cuồng phong. Bởi vậy hành vi của cậu cũng giống y như cuồng phong vậy, điên rồ một cách đáng SỢ.

Cậu nói sẽ ném thì chắc chắn sẽ ném được.

Ôn Cảnh Nhu bị dọa cho sợ chết khiếp nên không dám nói tiếp nữa, cuối cùng cô ta bị ném ở bên ngoài ký túc xá. Cô ta vứt chăn ra rồi trợn mắt nhìn Chung Sở Phong. “Tôi đã nói với cô là cậu ấy bị bệnh sạch sẽ mà cô không tin. Bây giờ đã biết chưa? Không phải cô thích anh Diệc Thù sao? Đây là tấm chăn mà cậu ấy đã từng đắp qua rồi đó, tặng cho cô nè.”

Ôn Cảnh Nhu tức giận ném tấm chăn trả lại về phía Chung Sở Phong. Bởi vì đây là kí túc xá nam nên bên cạnh có không ít người thấy có động tĩnh liền chạy ra xem náo nhiệt. “Nhìn cái gì mà nhìn?” Ôn Cảnh Nhu nghiến răng dữ tợn quát mắng.

Những người nhát gan khi bị người đẹp mắng thì rụt đầu lại, còn những người có lá gan to hơn thì lại mỉa mai cô ta: “Chúng tôi cũng đâu có muốn nhìn chứ, nhưng đây là kí túc xá nam mà. Tự cô chạy đến đây diễn trò cho chúng tôi xem, đây chính là không nhìn không được đó.” “Các người...

Chung Sở Phong căm ghét nói: “Cô mau về đi, đừng ở đây tiếp tục mất mặt nữa.”

Ôn Cảnh Nhu tức giận xoay người rời đi.

Sau khi cô ta quay trở lại ký túc xá thì mấy chị em gái ra đón. “Cảnh Nhu, thế nào rồi? Cái tên Uất Trì Diệc Thù đó có đồng ý tham dự tiệc sinh nhật của cậu không?”

Không nhắc tới còn đỡ, nhắc tới lại khiến cho Ôn Cảnh Nhu càng thêm tức giận liền cầm tấm thiệp mời trên tay ném ra ngoài rồi thở phì phò nói: “Đồng ý cái rắm, tớ đi vào trong phòng kí túc xá gọi cậu ta mà tự nhiên cậu ta kêu bạn cùng phòng ném tớ ra ngoài. Tên điên Chung Sở Phong này, tớ nhất định sẽ không để yên cho cậu ta đâu.”

Đám chị em nghe thấy thì đều đồng tình nhìn Ôn Cảnh Nhu.

Trong đó có một người khuyên: “Hay là bỏ đi, trong trường mình thì Uất Trì Diệc Thù là người khó theo đuổi nhất. Mặc dù bình thường cậu hay hỏi cậu ta những vấn đề trong học tập, cậu ta sẽ nói cho cậu biết. Nhưng mình cảm thấy cậu ta căn bản không thích nói chuyện yêu đương, giống như trong lòng chỉ có chuyện học tập thôi.” “Đúng vậy, từ trước đến giờ tớ chưa thấy cậu ta xem trọng người côn gái nào cả.

Nói tới đây thì trong lòng của Ôn Cảnh Nhu còn thấy dễ chịu một chút vì nếu nói Uất Trì Diệc Thù đã thích người khác thì cô ta còn thấy khó chịu đến chết mất.

May mà trong lòng cậu chỉ có sách vở và bài tập nên mới không nghĩ tới chuyện hẹn hò yêu đương này nọ.

Ôn Cảnh Nhu tỉnh táo lại: “Vậy tớ đã đợi cậu ta lâu rồi, đã đợi được hai năm rồi. Năm nay cậu ta không nói chuyện yêu đương, tớ không tin sang năm cậu ta cũng sẽ không nói. Nếu sang năm không nói thì tớ không tin sang năm nữa cậu ta cũng sẽ lại không nói. “Cảnh Nhu, cậu đã hạ nhiều quyết tâm như vậy sao? Thật ra trong trường học của chúng ta cũng có nhiều nam sinh ưu tú lắm mà. Không cần nói đến cái khác, chỉ cần nói đến hoàn cảnh gia đình, vóc dáng và khuôn mặt thì cũng có nhiều người tốt lắm. "Đúng vậy, chỉ là đàn ông thôi mà. Người này không được thì còn có người khác. Mặc dù Uất Trì Diệc Thù rất tốt nhưng những người khác cũng đâu thua kém gì. Cảnh Nhu à, cậu có muốn suy nghĩ lại không đó. “Vậy thì có liên quan gì đến tớ chứ?” Ôn Cảnh Nhu đưa tay đặt ở trước ngực rồi kiêu căng ngạo mạn nói: “Trên đời này có nhiều đàn ông nhưng tớ chỉ thích một mình Uất Trì Diệc Thù thôi. Ngoại trừ cậu ta ra thì tớ không thích ai cả.”

Ôn Cảnh Nhu không biết được rằng trong tương lai cô ta sẽ trả giá rất đắt vì những lời nói này. Cũng là cho đến lúc đó thì cô ta mới biết được rằng có một số việc thật sự gò ép thì sẽ không đạt được kết quả như mong muốn.

Nhưng chuyện đó để sau hãy nói, bây giờ cô ta vẫn khăng khăng như trước, vẫn cố chấp thích Uất Trì Diệc Thù. Cô ta lại tiếp tục ăn mặc trang điểm như một quý bà trưởng thành chín chắn, một nữ sinh có phong cách quái đán.