Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 1549: Nhập học 12 năm sau




Phòng khách nhà họ Đường vang lên giọng nói của một người phụ nữ trung niên.

“Viên Viên, con xong chưa? Sao mà thay có bộ quân áo cũng mất nhiều thời gian thế? Có phải con lại ăn vụng rồi không?”

“Ưm, ưm không ạ, con xong ngay đây!”

Cô Đường vừa nghe thấy âm thanh này, không nhịn được mà nhìn vào không trung trợn trắng mắt một cái, còn bảo là đi thay đồ, quả nhiên lại đi ăn vụng đồ ăn.

Một lúc sau, cuối cùng trên gác cũng xuất hiện bóng dáng Đường Viên Viên, cô bé đeo một chiếc cặp sách nhỏ chạy vù tới, bên mép trái còn dính chút vụn bánh quy, còn bên má phải thì vương chút kem.

“Mẹ!”

Cô Đường trông thấy cảnh này bất lực lắc đầu, tham ăn còn không thèm lau miệng cho sạch.

“Có phải con ăn vụng rồi không?”

Đợi đến sau khi Đường Viên Viên đứng ngay ngắn trước mặt mình, cô Đường mới hỏi cô bé: “Có phải con ăn vụng rồi không?”

“Không có, mẹ, sao con lại ăn vụng được?”

Vừa dứt lời, cô Đường liền đưa tay ra vuốt lấy một miếng vụn bánh trên mép cô bé: “Thế đây là gì?”

Trông thấy miếng vụn bánh kia, Đường Viên Viên đảo mắt, sau đó cười hì hì nói: “Con chỉ ăn vụng một miếng bánh quy nhỏ xíu thôi mà mẹ”

“Cái này thì sao?”

Cô Đường lại quệt lấy chút kem trên má phải của cô bé.

Đường Viên Viên mím môi, sau đó cắn môi, ấm ức nói: “Con xin lỗi mẹ, là do con tham ăn quá, lần sau nhất định con sẽ chú ý!”

“Được rồi, ăn cũng ăn rồi” Cô Đường giúp con gái lau sạch vết kem dính trên mặt, rồi lại giúp cô bé chỉnh trang đầu tóc: “Cái con bé này, đã mười sáu tuổi rồi sao mà vẫn không quản lý được bản thân, con xem con gái nhà người ta, ai nấy đều vừa gầy vừa cao, con không muốn giống họ à?”

“Ồ” Đường Viên Viên cúi đầu nhìn thân hình của mình, chớp chớp mắt: “

Nhưng mà Viên Viên không chống lại được sự mê hoặc của đồ ăn, đối với Viên Viên mà nói, vẫn là đồ ăn ngon quan trọng hơn”

“Đợi sau này con gặp được chàng trai mình thích thì con sẽ không nghĩ vậy đâu, nhưng mà cũng may, con gái mẹ bẩm sinh khí chất xinh đẹp, kể cả có béo lên cũng béo rất đáng yêu”

Nói rồi cô Đường véo véo má Đường Viên Viên: “Được rồi, hành lý đã xếp lên xe cho con rồi, chú Trương sẽ đưa con đến trường”

Đường Viên Viên hình như nhớ ra điều gì: “Đúng rồi, anh trai đã gọi điện cho con chưa?”

“Gọi rồi, cậu ta bảo hôm nay qua giúp con sắp xếp đồ đạc, cho nên mới bảo con nhóc con này đừng có dây dưa, người ta là tranh thủ thời gian ghé qua đấy, còn nữa, con đừng có cứ làm phiền người ta nữa”

“Là anh trai con mà, sao mà phiền được?”

“Đúng là anh trai con không sai, nhưng người ta là anh ruột con đó à?

Cậu ta chỉ là cùng con lớn lên, nhiều nhất cũng chỉ coi là thanh mai trúc mã, cứ làm phiền người ta như vậy, đến lúc bạn gái người ta giận thì làm thế nào?”

Khi nghe thấy chữ bạn gái, Đường Viên Viên nghiêng đầu nghĩ ngợi: “Không thể nào đâu, anh còn chưa có bạn gái mà”

“Sớm muộn rồi sẽ có, người ta đã học đại học năm hai rồi, nào có giống con mới lên năm đầu cấp ba?”

“ồ, thế thì đợi anh có rồi hãng hay vậy ạ.

Sau đó chú Trương đưa Đường Viên Viên tới trường.

Trên đường đến trường, Đường Viên Viên cầm điện thoại nhắn tin facebook cho Uất Trì Diệc Thù.

” Anh, anh đến trường chưa? “

Lúc này Uất Trì Diệc Thù đang nghe điện thoại của mẹ mình là Hàn Mộc Tử, cậu mặc một chiếc áo bóng chày màu đen đứng cạnh biển chờ xe buýt, thân hình cao ráo, cặp chân mày dày đậm, ngũ quan giống như được điêu khắc cẩn thận, trút bỏ sự ngây thơ thời thơ ấu, cậu ngày hôm nay đã là một thiếu niên hai mươi tuổi.

“Vâng, bây giờ con qua đó liên, mẹ yên tâm, con sẽ giúp Viên Viên dọn dẹp xong xuôi rồi mới đi”

“Không được bắt nạt con gái nhà người ta đấy”

“Hơ” Uất Trì Diệc Thù khẽ cười một tiếng, thấp giọng: “Làm sao mà thế được? Con chiều em ấy từ bé đến lớn, đã từng bắt nạt em ấy cái gì nào?

Được rồi, xe buýt đến rồi, con tắt máy trước nhé”

Nói xong, Uất Trì Diệc Thù cất điện thoại đi, giấu đi sự dịu dàng của tình thân trong ánh mắt.

Bên cạnh cậu có một chàng trai chiều cao tương đương, trông vô cùng rạng rỡ, lúc cười còn lộ ra hai chiếc răng nanh, bàn tay cậu ta khoác lên vai Uất Trì Diệc Thù.

“Dì cũng chiều cô bé họ Đường đó quá rồi, lại còn phải đặc biệt gọi điện dặn dò cậu một câu.”

Chung Sở Phong, bạn học của Uất Trì Diệc Thù, hai người rất thân thiết, họ có thể chơi với nhau cũng vì có duyên từ một sự việc hồi nhỏ.

Ngày đó Chung Sở Phong gặp tai nạn xe, vừa hay được Uất Trì Diệc Thù đi ngang qua cứu giúp, sau đó Chung Sở Phong liền nói ơn cứu mạng là lớn nhất, không có gì để báo đáp chỉ có thể trở thành anh em tốt với cậu, sau đó thì cậu ta luôn đi theo Uất Trì Diệc Thù.

“Em ấy còn nhỏ, cũng nên được cưng chiều một chút” Trên mặt Uất Trì Diệc Thù không có chút cảm xúc gì, khá hờ hững.

“Haiz, cậu bảo xem, cô bé đó bây giờ thế nào rồi? Cô ấy đã mười sáu tuổi rồi, không thể nào vẫn giống y trước đây đâu nhỉ? Cũng phải nói là Viên Viên cô bé này trông rất đáng yêu, chỉ là hơi tham ăn một chút”

Còn chưa nói hết câu, Chung Sở Phong liền cảm thấy có một ánh mắt lạnh lùng u ám dừng trên mặt mình, cậu nhìn Uất Trì Diệc Thù, trông nét mặt cậu ta không lấy gì làm vui vẻ, lúc này mới vội vàng dừng lại.

“Anh Thù, em sai rồi em sai rồi, em không nên nói cô ấy béo, Viên Viên rất đáng yêu.”

Uất Trì Diệc Thù lúc này mới lạnh lùng nói: “Sau này đừng nhắc đến từ này trước mặt em ấy, em ấy đã lớn rồi”

“Biết rồi, anh Thù đã dặn dò, em nào dám không nghe?”

Xe buýt rất nhanh đã tới bến, hai thiếu niên cao gầy bước lên xe, họ ngay lập tức thu hút ánh nhìn của rất nhiều cô gái trên xe buýt.

“Đẹp trai quá”

“Hai người này là học sinh trường nào thế? Cậu nhìn người bên cạnh cửa sổ kia kìa, ôi thật đẹp trai quá đi”

Vì hôm nay là ngày nhập học, cho nên trên chiếc xe buýt này rất đông người đều là học sinh, sau khi trông thấy Uất Trì Diệc Thù và Chung Sở Phong, đều không nhịn được mà cầm điện thoại lên muốn chụp ảnh họ.

Uất Trì Diệc Thù nhận ra điều gì, cậu hơi chau mày nhìn vê hướng mấy cô gái cầm điện thoại kia.

Chung Sở Phong cười hì hì đi đến trước mặt họ: “Các em gái ơi, tuy rằng bọn anh rất đẹp trai nhưng cũng không thể tuỳ tiện chụp ảnh được đâu”

Các cô gái bị Chung Sở Phong nói vậy liền lập tức đỏ bừng mặt, cất điện thoại đi.

“Thật ngại quá đàn anh, thế thì chúng em không chụp nữa ạ”

“Thế này mới là đàn em tốt chứ”

Sau khi chắc chắn rằng bọn họ sẽ không chụp ảnh nữa, Chung Sở Phong mới quay về bên cạnh Uất Trì Diệc Thù, lắc đầu: “Lần nào đi ra ngoài cùng cậu cũng khoa trương thế này, cậu nói xem cậu mang khuôn mặt như thế này, đi làm ngôi sao luôn đi có phải tốt biết bao không? Còn đi học trường cảnh sát gì chứ?”

Nói xong, Chung Sở Phong cũng chẳng đợi Uất Trì Diệc Thù lên tiếng, cậu tiếp lời ngay: “Haiz, nếu tớ mà được giống cậu như thế này, thì tớ đi làm ngôi sao rồi, cậu có biết xã hội bây giờ, hoàn toàn khác với trước kia rồi, ai mà trông ưa nhìn thì đứng ở đâu cũng có người nguyện làm người hâm mộ.”

“Cậu có thôi đi không?” Uất Trì Diệc Thù liếc nhìn cậu ta, “Từ sáng đến tối đều lắm lời như vậy.”

“Tớ nói cậu còn không thích nghe à?

Tít tít…

Tiếng điện thoại của Uất Trì Diệc Thù vang lên.

Chung Sở Phong bỗng nhiên còn hưng phấn hơn cả cậu: “Nhanh lên, chắc chắn là cô bé họ Đường kia gửi †in nhắn facebook cho cậu, mau xem cô bé nhắn gì?”

“Liên quan gì đến cậu?”

“Đương nhiên là có liên quan rồi”

Chung Sở Phong tỏ ra nhiệt tình khác thường: “Cô bé nhà họ Đường này, tớ cũng được coi như là nhìn cô ấy lớn lên mà”