Trong nháy mắt, Tiểu Nhan cảm thấy Giang Tiểu Bạch cười rộ lên đẹp quá.
Bản thân cô thuộc loại có đường nét khuôn mặt rất thanh tú, ba trăm sáu mươi độ không có góc chết, không cười cũng đã rất đẹp mắt rồi, cười rộ lên lại càng khiến cho không ai có thể rời mắt.
Vì vậy Tiểu Nhan cũng bị cuốn hút, cười rộ lên theo cô.
“Vậy à? Vậy thật thật tốt quá, chúc mừng cậu, tớ thành thật chúc phúc cho cậu”
“Cảm ơn, chúng ta đều sẽ hạnh phúc”
Sau đó không bao lâu, Hàn Thanh gọi điện thoại cho Tiểu Nhan, hỏi vị trí của cô.
Giang Tiểu Bạch bất đắc dĩ nói: “Em và Tiểu Bạch ở bên ngoài, không phải em đã nói cho anh sao? Bây giờ anh qua làm gì?”
“Một mình em mang hai đứa bé, anh lo lắng, cũng không tiện, giờ anh tới đón em”
“Không cần, tự em trở về được, hơn nữa em cũng không…”
“Để anh ấy đến đây đi” Giang Tiểu Bạch cắt đứt lời của cô: “Cậu mang theo hai đứa bé rất không tiện, để cho anh ấy tới đón cậu cũng tốt lắm”
“Nhưng…”
“Đừng nhưng nhị gì cả, tớ phải về nhà ngay, lẽ nào cậu nghĩ tớ phải ngồi ở chỗ này với cậu cả một ngày?”
Lời này nói ra nghe có vẻ hung hăng, nhưng Tiểu Nhan lại nghe ra cô có thiện ý, cô thì không muốn mình có gánh nặng trong lòng.
Tiểu Nhan rất cảm động, nhẹ giọng nói: “Cám ơn cậu, Tiểu Bạch”
Hai người ngồi không bao lâu, Hàn Thanh tới, Giang Tiểu Bạch quan sát anh ta, vẫn là dáng vẻ lạnh lùng như trước đây, tuy vẻ ngoài đẹp khó có được, khí chất mạnh mẽ, nhưng kiểu đàn ông này hoàn toàn không phải gu của cô.
Ừm, có cảm giác quá là không thân thiện rồi.
Cô vẫn thích những người thân thiện gần gũi hơn, quả nhiên ai cũng có cơ duyên của mình.
“Tiểu Bạch, chúng tớ cũng phải về, không bằng chúng tớ tiện đường đưa cậu đi?” Tiểu Nhan đề nghị.
“Không cần” Giang Tiểu Bạch nhàn nhạt cười nói. “Lát nữa tớ còn có những chuyện khác muốn đi làm, tạm thời không quay về, các cậu đi trước đi”
“Vậy được rồi”
Tiểu Nhan chỉ có thể cùng nói lời từ biệt với cô, rời đi cùng Hàn Thanh, Hàn Thanh gật đầu với Giang Tiểu Bạch.
Sau đó Tiểu Nhan đưa Hàn Thanh đến quầy lễ tân trả phòng, khi đi theo anh ta đến bãi đậu xe dưới đất, Tiểu Nhan không nhịn được tới gần Hàn Thanh, nhỏ giọng kể chuyện: “Cô ấy tha thứ cho em rồi?
Trong giọng điệu có thể nghe thấy sự hưng phấn cùng kích động của cô gái nhỏ, Hàn Thanh không ngờ cô gái đó lại có ảnh hưởng lớn như vậy đối với cô, anh bất đắc dĩ nói: “Em vui lắm sao?”
“Đương nhiên” Tiểu Nhan dùng sức gật đầu, cô cắn môi dưới của mình: “Cô ấy bằng lòng tha thứ cho em, trong lòng em sẽ không còn gánh nặng nữa. Chồng à, em ích kỷ lắm sao?
Để cho trong lòng mình không có gánh nặng, cho nên em lại hy vọng cô ấy có thể quên đi tất cả mà tha thứ cho em, nhưng sau này em suy nghĩ lại một chút, nếu em là cô ấy thì em nào có thể dễ dàng buông xuống loại chuyện như vậy được?”
Nói xong, cô lại thấy may mắn ở trong lòng, Hàn Thanh chỉ thích một mình cô.
Anh ta không có chút tình cảm nào với Hứa Yến Uyển.
Nếu anh ta có tình cảm với Hứa Yến Uyển, cô cũng đã từng tự hỏi chính mình răng cô có để tâm hay không, nhưng vừa nghĩ đến, Tiểu Nhan đã cảm thấy mình hơi chịu không nổi, chớ đừng nói là chuyện này biến thành sự thật.
Cô vừa cảm thấy mình không chấp nhận nổi, đồng thời, vừa hy vọng Tiểu Bạch có thể quên đi tất cả, tha thứ cho mình, thật là quá ích kỷ.
Nhưng ai cũng ích kỷ, cô cũng hy vọng Giang Tiểu Bạch và Tiêu Túc có thể yên lành, cũng thật tâm chúc phúc họ.
“Nếu hiện tại cô ấy tha thứ cho em, vậy chuyện kia hẳn phải nên buông xuống rồi” Hàn Thanh nhàn nhạt giảng dạy, vừa ôm con trong ngực vừa nói. “Vê sau đừng vì chuyện này mà ưu phiền”
“Ừm!” Tiểu Nhan dùng sức gật đầu. “Cô ấy thay đổi xong em cũng mừng thay cô ấy, hy vọng cô ấy và Tiêu Túc có thể bên nhau yên lành”
“Đi thôi”
Xe đã đến nơi, Hàn Thanh trước tiên mở cửa cho Tiểu Nhan để cô ngồi vào, Tiểu Nhan ngồi vào rồi ôm con, sau đó lại đưa tay về phía anh ta: “Đưa Dạng Sâm cho em đi”
“Không cần”
Hàn Thanh từ tốn nói câu, anh ta ôm đứa bé ngồi xuống.
“Chú Nam tới, em không phát hiện ra à?”
Nghe vậy, lúc này Tiểu Nhan mới ngẩng đầu nhìn trước mặt, quả nhiên thấy chú Nam ngồi ở chỗ tài xế ngồi.
“Chú Nam…”
“Chào bà chủ” Chú Nam cười híp mắt lên tiếng chào hỏi cô.
Tiểu Nhan hơi xấu hổ, cô lại không phát hiện ra, tuy nhiên cũng khó trách, dù sao cô mang theo hai đứa bé quả thực không tiện lắm, chú Nam tới, cô và Hàn Thanh mới có thể ôm một mình.
Cho nên nói, vì sao cô sinh hai đứa sinh đôi chứ? Tuy rằng sinh hai đứa một lúc cũng có thể tránh khỏi đau đớn khi sinh hai đứa nhỏ, nhưng… Mang hai đứa bé một lúc cũng rất mệt.
Cô lại không muốn nhờ bảo mẫu giúp đỡ, làm mẹ rất vất vả, đây là con của cô và Hàn Thanh, cho nên cô muốn tự mình làm.
“Vừa rồi Mộc Tử gọi điện thoại qua, bảo chúng ta buổi tối sang ăn cơm”
“Được” Tiểu Nhan không hề nghĩ ngợi tự nhiên đáp.
Kể từ thành người một nhà cùng Hàn Mộc Tử, vợ chồng bọn họ sẽ thỉnh thoảng đến nhà Dạ Mạc Thâm ăn chút gì đó, ngay từ đầu Tiểu Nhan còn hơi sợ Dạ Mạc Thâm, dù sao Dạ Mạc Thâm cũng rất khủng bố, hơn nữa sức uy hiếp của cấp trên vẫn luôn ở đó.
Nhưng về sau, cô cũng không cảm thấy thế nữa.
Dù sao bây giờ người này đối với cô mà nói, đã là em rể của cô rồi!
Em rể đấy, còn thấp hơn mình, cô có gì phải sợ?
Chuẩn bị tâm lý xong, Tiểu Nhan thật sự không sợ Dạ Mạc Thâm nữa, lúc ăn cơm có đôi khi cô còn có thể trêu đùa hai người, hơn nữa cô còn phát hiện ra cái người Dạ Mạc Thâm này, chỉ cần nói anh và Hàn Mộc Tử xứng đôi, là anh sẽ hòa hoãn vui vẻ đến mức nhìn thấy rõ.
Đối với người vui buồn không rõ như Dạ Mạc Thâm mà nói, Hàn Thanh bên người cô ổn định hơn, đương nhiên, tất nhiên vẫn lạnh lùng như cũ.
Tuy ở trước mặt mình thỉnh thoảng sẽ hơi loạn chút, tuy nhiên đa số thời gian anh ta đều trầm ổn, chỉ khi có hai vợ chồng cửa đóng kín, anh ta mới loạn lên.
Nghĩ tới đây, Tiểu Nhan không nhịn được mà cười một tiếng.
“Cười cái Hàn Thanh ngồi bên cạnh nghe tiếng cười của cô, thì lại gân thấp giọng hỏi một câu.
Nghe vậy, sắc mặt Tiểu Nhan đỏ hồng hơn.
“Không cười gì cả, vừa nấy em mới cười sao?”
Cô cực lực phủ nhận, sau đó ánh mắt cô né tránh, gương mặt cũng đỏ theo.
“Mặt đỏ thành như vậy, em còn nói em không cười?”
Cô đỏ mặt sao? Tiểu Nhan không ngờ mình lại không giữ vững được, cô chỉ có thể mạnh mẽ giải thích: “Em thật sự không cười, mặt đỏ có thể là bởi vì trời hơi nóng, vừa rồi em ôm đứa bé”
“Đưa cho anh hết đi”
Hàn Thanh ôm mấy đứa nhỏ từ trong lòng cô, sau đó anh ta lại thấp giọng hỏi: “Vừa rồi có phải đang suy nghĩ chuyện gì xấu đúng không?”
Tiểu Nhan: “Anh nói bậy bạ gì đó?”
Nói xong, cô chột dạ nhìn chú Nam lái xe phía trước, cô rất sợ chú Nam nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, mà lúng túng.
“Nói bậy?” Hàn Thanh thở nhẹ nhàng ở gò má của cô: “Khuôn mặt và lỗ tai đều đỏ, thân thể em không biết nói dối”
“Được rồi, đang ở bên ngoài, anh đừng nói nữa.”
“Ừm, ăn cơm tối xong về nhà nói.”