Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 1533: Đây là trái tim của con đấy




Bên trong phòng bao nhỏ.

Giang Tiểu Bạch ngồi yên lặng ở đó, cô ấy đã gọi cho mình một nồi lẩu, những hạt bong bóng nhỏ dần được hình thành và sôi sùng sục trong nồi lẩu, mà Đỗ Tiêu Vũ vẫn còn chưa tới, cho nên cô ấy đã tiện tay thả thêm vài miếng bắp cải và khoai tây vào nồi lẩu.

Cô ấy còn gọi thêm một vài chai bia nữa.

đến khi bắp cải và khoai tây cũng chín rồi, thì vớt nó lên để vào đĩa của mình, sau đó lại thả vào đó một đĩa thịt bò. Cô ấy lấy chai tương đổ một chút ra bát, đợi thịt bò chần qua rồi vớt ra lăn vào trong nước tương, bước tiếp theo là đặt nó lên trên bắp cải, rồi gắp lên một miếng cho vào miệng, đúng là cái vị này rồi.

Đây là cách ăn yêu thích của cô ấy.

Sau đó, cô ấy lại ăn thêm một miếng khoai tây nhỏ và còn khui một chai bia nữa.

Tất cả đều là những hương vị quen thuộc, sáu tháng qua ở nước ngoài cô ấychưa từng đi ăn lẩu, mũi của Giang Tiểu Bạch có chút cay cay, vì thế liền lấy khăn giấy ra lau lau khóe mắt.

Cộc, cộc.

Có người gõ cửa, Giang Tiểu Bạch ngẩng đầu lên, chắc là mẹ của cô ấy đến rồi chăng?

Nghĩ đến đây, cô ấy đặt đôi đũa trên tay xuống và đứng dậy ra mở cửa.

Đỗ Tiêu Vũ đi gặp con gái mà còn đặc biệt làm dáng một phen, bà thay một bộ váy đẹp và còn trang điểm nữa.

Mặc dù trước đây bà rất thích ăn mặc và trang điểm như thế này, nhưng từ khi Tiểu Bạch ra nước ngoài thì tâm trạng của Đỗ Tiêu Vũ không còn được tốt như trước nữa, bởi vậy cũng đã lâu rồi bà không ăn mặc và trang điểm xinh đẹp cho bản thân, thậm chí đến việc bảo dưỡng nhan sắc cũng không được bà chú trọng tới. Hậu quả là trong khoảng thời gian này da dẻ của bà ngày càng xấu đi.

Vừa nghĩ tới sắp được gặp con gái, trước khi trang điểm bà còn đặc biệt đắp thêm một miếng mặt nạ để bản thân trông cũng không quá mức già nua.

Khi hai mẹ con gặp nhau, cả hai đều có chút im lặng., phải mất một lúc sau, Giang Tiểu Bạch mới gượng gạo nghiêng người mà kéo kéo khóe môi của mình lên.

“Mẹ”

Đỗ Tiêu Vũ bước những bước dè dặt đi vào trong phòng bao.

Âm!

Sau khi cửa phòng đóng lại, Đỗ Tiêu Vũ mới nhìn thấy đồ cô ấy đang ăn là lẩu.

“Con không biết khi nào mẹ sẽ tới, vì vậy con đã tự ăn trước một chút, con còn uống một chút bia nữa đó.”

Giang Tiểu Bạch nói xong liên nấc lên một cái, sau đó cả hai mẹ con đều ngẩn ra, trong tức khắc họ không nhịn được rồi cười phá lên với nhau.

Cười với nhau xong, trong hốc mắt hai người, nước mắt không tự chủ được mà trào ra ngoài, nước mắt một khi đã rơi thì chẳng có cách nào thu lại được.

Sau khi những phút giây mất kiểm soát trôi qua, lớp trang điểm trên gương mặt của cả hai đều đã bị nhòe hết, nhưng mà dù sao họ cũng là mẹ con, vì thế cuối cùng cũng không tô lại lớp trang điểm bị trôi mất, họ ngồi ngay xuống ghế và ăn lẩu.

Đỗ Tiêu Vũ vừa nhìn đã lập tức nói: “Con ăn lẩu kiểu gì thế này, ăn lẩu phải ăn cay một chút chứ, con ở nước ngoài ở lâu quá, không còn biết ăn cay nữa rồi đúng không?”

“Ai nói với mẹ con không ăn được chứ? Con đây là suy nghĩ cho mẹ mới không thêm đồ cay đấy, mẹ hiểu không?”

“Ồ, con còn suy xét đến mẹ sao?”

Đỗ Tiêu Vũ bật chế độ giễu cợt Giang Tiểu Bạch: “Con thôi đi được rồi đó, con biết ăn cay là bởi vì từ khi con ở trong bụng mẹ đã được mẹ nuôi dạy biết ăn cay rồi nhé, con còn có thể ăn cay hơn mẹ sao?

“Mẹ, mẹ thật đúng là người lạc hậu đấy, mẹ chưa nghe nói Trường Giang sóng sau xô sóng trước sao? Mẹ ăn cay mà còn đòi so với con, chắc chắn là mẹ còn lâu mới có cửa đấu lại con của mẹ nhé”

“Để người phục vụ mang thêm đồ lên, sau đó chúng ta cùng đọ với nhau nha mẹ?”

“Được thôi, đọ thì đọ”

Sau đó, hai mẹ con gọi người phục vụ thêm ớt vào, cả cái nồi lẩu cháy đỏ rực, dầu nóng làm cho tất cả các loại thức ăn thả vào nồi đều bị đốt chín thành cùng một màu nóng rực. Lúc gắp ra ngoài thì thức ăn bốc khói nghỉ ngút. Hai mẹ con chia ra mỗi người một phần liều mạng ăn.

Hai mẹ con thi đấu với nhau liên tục ăn không ngừng nghỉ, đến khi mồ hôi vã ra như mưa, dạ dày nóng như lửa đốt thì cả hai mới chịu dừng tay.

Đỗ Tiêu Vũ liếc mắt nhìn Giang Tiểu Bạch, bà mắng cô ấy: “Con nhỏ chết tiệt kia, tưởng con đi nước ngoài nửa năm nên ăn ớt không quen nữa, không ngờ con lại vẫn có thể ăn nhiều đến như vậy, khiến mẹ suýt bị cay chết đấy?”

Nghe thấy vậy, Giang Tiểu Bạch chớp chớp đôi mắt xinh đẹp của mình, cô ấy trả lời: ‘Bề trên phải nhường bề dưới chứ mẹ, con còn là con gái của mẹ đấy, mẹ còn muốn tiếp tục đấu với con sao?”

“Không đấu nữa, không đấu nữa”

Đỗ Tiêu Vũ xua xua tay, bà rót một ngụm bia vào miệng, rồi nói: “Nếu tiếp tục đấu nữa, dạ dày của mẹ sẽ bị nổ tung ra mất”

Thực ra, Giang Tiểu Bạch cũng vậy, chỉ là hai người đang so sức mà, không hiểu tại sao lại thành ra cái bộ dáng như thế này.

Dạ dày cô ấy nóng bừng bừng, có điều cô ấy cũng chẳng thể uống thêm bất cứ cái gì nữa. Tiểu Bạch chỉ có thể dừng mọi động tác của mình lại rồi nằm bò ra bàn, cô ấy gọi: “Mẹ-”

Tiếng gọi mẹ này của cô ấy vừa mềm mại lại vừa ngân nga kéo dài, như thể lùi về khoảng thời gian của hơn mười năm về trước.

Lúc đó Tiểu Bạch vẫn còn là một đứa trẻ, suốt ngày cô ấy đều ở bên cạnh Đỗ Tiêu Vũ, hễ cô ấy đòi hỏi điều gì là cô ấy lại nằm bò ra trên bàn, bộ dạng đáng thương nhìn bà, tiếng gọi mẹ đó càng ngân nga kéo dài lại càng êm tai.

Trước mặt bà ấy là cô con gái Tiểu Bạch của bà, người con gái ấy cũng đã lên chức mẹ rồi, ấy vậy mà trong mắt Đỗ Tiêu Vũ, trong phút chốc cô ấy lại dường như biến thành cô bé mềm mại và dễ thương khi đó.

“Mẹ, con rất nhớ anh ta.”

Giang Tiểu Bạch uống rượu, cô ấy uống đến mức mặt mũi có chút đỏ lên, ánh mắt đó có chút mất mát khi nhìn Đỗ Tiêu Vũ, Đỗ Tiêu Vũ biết con gái uống rượu vào rồi là lại bắt đầu nói nhảm đây mà.

“Con rất nhớ anh ta” Giang Tiểu Bạch trề môi ra, hai mắt cô ấy đỏ hoe.

“Nhưng mà, tại sao anh ta không đến tìm con hả mẹ? Trong lòng anh ta quả nhiên vẫn luôn nhớ đến cái cô Bạch Nguyệt Quang kia, đúng không mẹ?

Con biết ngay mà, con biết con không nên quay lại, con đi được nửa năm, anh ta thậm chí còn không gửi một tin nhắn nào cho con, lúc đầu còn nói cái gì mà đợi con quay về, như con thấy á, anh ta có mà căn bản chỉ mong sao con nhanh chóng rời đi luôn ý!”

Nói đến đoạn này, Giang Tiểu Bạch đột nhiên dùng sức mạnh mẽ đập xuống bàn một cái: “Sau khi con rời đi là anh ta có thể đi tìm Bạch Nguyệt Quang mà anh ta một lòng nhớ nhung rồi!”

Cô ấy càng nói càng tức giận, tay Giang Tiểu Bạch đột nhiên hất sang một bên quét một cái, cô ấy lỡ tay hất hết bát đĩa ra khỏi bàn, chúng phát ra tiếng loảng xoảng vỡ vụn rất lớn.

“AI” Giang Tiểu Bạch giật mình, cô ấy lấy tay che miệng, rôi vươn tay ôm lấy chính mình cuộn tròn trên ghế: “Làm cho bé cưng sợ chết rồi, Tiêu Túc tên đàn ông chó chết này sao lại không tới bảo vệ con chứ? Ô hô, chắc là anh ta đang đi tìm Bạch Nguyệt Quang của anh ta rồi, mỗi khi có chuyện, anh ta đều đến chỗ cô tai! “

“Rõ ràng con mới là bạn gái của anh ta! Nhưng con chỉ có thể đứng nhìn, nhìn anh ta chạy về phía người khác, mẹ nói xem dựa vào cái gì mà họ được làm thế chứ?”

Trong mắt có thứ gì đó lã chã rơi xuống dưới, đập vào trên mu bàn tay của cô ấy, Giang Tiểu Bạch say rượu giống y như một đứa trẻ vậy, cô ấy vươn tay đón lấy nước mắt, sau khi cầm nó trong lòng bàn tay, tò mò nhìn chăm chằm vào nó vài lần.

“Đây là cái gì thế?” Cô ấy câm nước mắt trong lòng bàn tay nhìn Đỗ Tiêu Vũ đang ngồi đối diện.

Đỗ Tiêu Vũ vốn dĩ cảm thấy bụng nóng như lửa đốt, vô cùng khó chịu, nhưng sau khi nghe xong lời của Giang Tiểu Bạch, trái tim của bà ấy giống như có tảng đá lớn đang đè lên vậy, bà gần như thở không ra hơi nữa.

Bà nhìn thoáng qua những giọt nước mắt trong lòng bàn tay Giang Tiểu Bạch. Bà hít sâu một hơi, bình tĩnh lại cảm xúc của chính mình rồi nói với cô ấy.

“Con ngốc ạ, đây là nước mắt của con mà.”

“Không!” Bà không ngờ, Giang Tiểu Bạch lại lắc đầu phản bác lại bà, vẻ mặt của cô rất nghiêm túc: “Đây không phải là nước mắt!”

Cô ấy cúi thấp đầu, vẻ mặt trở nên tự mỉa mai, đáy mắt cô ấy đầy chua xót: ‘Đây là trái tim của con đấy”

Nghe vậy, trái tim Đỗ Tiêu Vũ như chấn động, như là bà bị hàng ngàn mũi kim đâm vào vậy: “Tiểu Bạch à…”

“Con đã trao trái tim cho anh ấy rồi, tại sao anh ấy vẫn không yêu con chứ?” Giang Tiểu Bạch thấp giọng lẩm bẩm nói lảm nhảm, đồng thời cô cũng làm ra những động tác khiến người khác dở khóc dở cười, nhưng một Giang Tiểu Bạch như vậy đối với Đỗ Tiêu Vũ mà nói thì bà chỉ đau lòng thôi.

Bà đau đến tột cùng.

Bà quay lưng đi, mạnh mẽ lau nước mắt của mình, sau đó bà đứng dậy đi đến bên cạnh Giang Tiểu Bạch: “Đi thôi, mẹ đưa con đến gặp Tiêu Túc để đòi một lời giải thích, chúng ta hỏi nó tại sao lại đối xử với con như thế này!”