Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 153: Rồng sa cơ bị tôm bay qua mặt




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tịnh Nhan quan sát biểu cảm của Thẩm Kiều, thấy cô vẫn như bình thường thì mới dám ấp úng lên tiếng.

“Cậu đã bị giáng chức rồi, sau này cậu có dự định gì chưa?” Nên làm gì bây giờ? Thẩm Kiều cũng rất bối rối, cô cũng không biết bản thân mình nên làm gì.

“Mình còn có thể làm gì khác chứ?” Cô gượng cười.

Tịnh Nhan gật đầu: “Đương nhiên là cậu còn có lựa chọn khác.” Thẩm Kiều nhíu mày nghi ngờ.

Tịnh Nhan vui vẻ nói tiếp: “Cậu có thể chọn làm nhân viên dọn vệ sinh hay nhân viên văn phòng bình thường cũng đều được mà… Cậu Mạc Thâm xem ra vẫn là người rất tốt bụng, ít nhất thì cậu ấy vẫn cho cậu tự lựa chọn công việc cậu muốn làm.” Thẩm Kiều thật là không biết nên nói gì.

Cô cảm thấy Tịnh Nhan quá vô ý vô tứ, lời nói của cô ấy thật sự có thể chọc điên người đối diện mà.

“Mình nói thật lòng đó, mình nghĩ cậu tốt nhất vẫn nên đi làm nhân viên dọn vệ sinh đi, tuy là công việc sẽ vất vả một chút, nhưng bù lại nó không có cạnh tranh, không cần lo bị người bên cạnh chơi xấu, hãm hại. Hơn nữa cách đây không lâu, người trong công ty đã truyền tai nhau về chuyện giữa cậu và cậu Mạc Thâm rồi. Nếu như bây giờ cậu chọn đi làm nhân viên văn phòng thì những cô gái ở đó nhất định sẽ xé xác cậu ra.” Không cần Tịnh Nhan nói thì trong lòng Thẩm Kiều cũng tự hiểu lây.

Lúc trước cô là trợ lý của tổng giám đốc còn bị người khác lén đâm sau lưng, bây giờ cô bị giáng chức rồi không biết những người đó sẽ làm ra chuyện gì quá đáng hơn nữa.

Càng nghĩ thì Thẩm Kiều càng lo lắng cho tiền đồ không mấy xán lạn của mình, cô chán nản nhắm mắt lại một lát.

“Nhưng mà cậu cũng đừng suy nghĩ tiêu cực quá, biết đâu sau một khoảng thời gian làm việc cùng nhau thì họ sẽ hiểu cậu là người như thế nào, sau đó không ghét cậu nữa?” Tịnh Nhan cười xòa nói.

Nếu như cho Thẩm Kiều lựa chọn, cô chỉ muốn có thể tạm rời công việc này một khoảng thời gian thôi.

Nhưng mà điều đó là không thể nào, theo như lời Tiêu Túc nói với cô, hiện giờ cô vẫn đang thiếu nợ công ty nên phải ở lại làm việc đến khi trả hết nợ.

Đắn đo một lúc cô quyết định sẽ làm một nhân viên văn phòng bình thường.

Nghe thấy quyết định của Thẩm Kiều thì Tịnh Nhan vô cùng khó chịu, không ngừng quơ tay múa chân muốn cô thay đổi quyết định của mình: “Cậu bị sao vậy chứ, có điên hay không? Mình đã nói rồi, cậu mà đi đến đó làm việc thế nào cũng bị những cô gái kia làm khó dễ? Vậy mà cậu vẫn nhất quyết đi đến đó cho bọn họ hành hạ?” “Cậu nói rất đúng, mình cũng hiểu ý cậu. Nhưng cậu nghĩ đi, chuyện mình bị giáng chức cả công ty đều biết hết cả rồi. Dù cho mình có đi làm nhân viên dọn vệ sinh đi nữa thì họ cũng sẽ không để yên cho mình làm việc đâu. Họ sẽ chỉ nghĩ ra càng nhiều biện pháp cản trở công việc của mình mà thôi. Thay vì như vậy thà để mình trực tiếp đối mặt với họ.” hay không? Mình đã nói rồi, cậu mà đi đến đó làm việc thế nào cũng bị những cô gái kia làm khó dễ? Vậy mà cậu vẫn nhất quyết đi đến đó cho bọn họ hành hạ?” “Cậu nói rất đúng, mình cũng hiểu ý cậu. Nhưng cậu nghĩ đi, chuyện mình bị giáng chức cả công ty đều biết hết cả rồi. Dù cho mình có đi làm nhân viên dọn vệ sinh đi nữa thì họ cũng sẽ không để yên cho mình làm việc đâu. Họ sẽ chỉ nghĩ ra càng nhiều biện pháp cản trở công việc của mình mà thôi. Thay vì như vậy thà để mình trực tiếp đối mặt với họ.” cô cũng không hi vọng anh đối xử với cô như vợ của anh.

Vì vậy nghe Tịnh Nhan nói đừng làm liên lụy đến cô ấy, cô cũng chẳng thấy buồn. Đó là chuyện đương nhiên không phải sao, ai lại muốn bị người khác ảnh hưởng chứ.

Sau đó, Thẩm Kiều lặng lẽ thu dọn tất cả những đồ đạc của mình, rồi đi báo cáo với sếp mới. Cô vừa đến thì đã bị sếp nhắc nhở, những điều ông ấy nói không khác lắm so với những gì cô nghĩ.

Ông ấy dẫn cô đến trước một chỗ bàn làm việc trống: “Chỗ này về sau chính là bàn làm việc của cô, nếu như cô đã đến đây thì phải tuân thủ theo quy định ở đây, cô phải chú ý học hỏi từ những đồng nghiệp xung quanh biết không?” Nghe những lời dặn dò của sếp, Thẩm Kiều thấy ông ấy cũng không có ý xấu gì hết, ông ấy chỉ là có chút nghiêm khắc trong công việc mà thôi.

Thẩm Kiều gật gật đầu.

Sấp vừa mới rời đi, những người ngồi cạnh cô đã bắt đầu bàn tán rồi.

“Hiện tại ai cũng nghĩ mình có năng lực làm việc ở công ty chúng ta. Trước đây còn kiêu căng coi mình là trợ lý của tổng giám đốc, không ngờ bây giờ lại bị giáng chức, còn bị giáng nhiều cấp như vậy.” “Tôi còn nghe nói tổng giám đốc cho cô ta chọn làm nhân viên dọn vệ sinh hay nhân viên văn phòng nữa đó, đến đây làm là quyết định của cô ta.” “Thật ra tôi thấy dáng vẻ của cô ta làm nhân viên dọn vệ sinh cũng rất thích hợp đó chứ, đến chỗ của chúng ta, chắc cô ta không biết làm được việc gì đâu? Loại phụ nữ chỉ biết bò lên giường người khác như cô ta ngoài chuyện đó ra còn biết làm gì khác nữa chứ. Làm nhân viên dọn vệ sinh là phù hợp nhất rồi.” “Này người mới, cô không thấy xấu hổ hay sao? Chỗ của chúng tôi cũng không thiếu người, cô sao lại đến đây, sao mà không mau biến đi làm nhân viên dọn vệ sinh đi.” Có người lớn tiếng nói ở phía sau lưng Thẩm Kiểu.

Cô không muốn cũng họ so đo nên dù họ có nói gì thì cô chỉ im lặng, không phản ứng lại.

chapter content

chapter content



Họ vẫn không ngừng trách móc “Đúng vậy, không muốn làm lớn chuyện thì cô nên nghe lời chúng tôi thì hơn. Loại phụ nữ thăng tiến bằng cách ăn nằm với đàn ông như cô chúng tôi đã gặp qua rất nhiều rồi.” “Ha ha thật là như vậy, cô còn không mau nhận xin lỗi đi, sau đó nhanh đi ra ngoài mua bánh ngọt và cà phê về đề nịnh chúng chúng tôi, như vậy chúng tôi có lẽ sẽ nề Tịnh mà không gây khó dễ cho cô.” Dùng tiền mua đồ cho người ghét mình, làm khó dễ mình, sao có thể chứ.

Bọn họ nghĩ cô bị ngu hay sao chứ? Thẩm Kiều không trả lời, cô ngồi lại chỗ của mình, không để ý bọn họ nữa.

Cô mở máy tính lên.

“Cô đây là có ý gì đây hả? Cô dám xem lời nói của chúng tôi như gió thổi qua tai sao.” “Thành thật xin lỗi, nhưng mấy người chỉ là đồng nghiệp hiện tại của tôi mà thôi, không phải là sếp của tôi, hơn nữa tôi cũng không phải trợ lý của mấy người mà có nghĩa vụ phải phục vụ hay nghe lệnh từ mấy người.” Máy tính khởi động khá chậm, Thẩm Kiều mở phần mềm diệt vi rút lên, cho nó chạy Chương trình quét và diệt vi rút.

Bọn người kia thấy vậy thì không hài lòng: “Được thôi, chúng tôi không có quyền ra lệnh cho cô? Nhưng sếp thì được phải không? Vậy cô cứ chờ đó đi!” Cô bỏ ngoài tai những lời nói đó, tiếp tục xem máy tính chạy đến đâu rồi.

Cô biết rõ những người này không ưa cô, họ chỉ đang cố ý làm khó dễ cô thôi. Dù cho cô có mua bánh và cà phê đãi họ đi nữa thì họ cũng không để cô yên ổn đâu, họ sẽ chỉ cười nhạo cô yếu đuối, rồi tiếp tục bắt nạt thôi.

Do đó cô cứ cố gắng chịu đựng thôi, không cần phải nhún nhường, nịnh hót hối lộ họ.

Hiện tại đã đến nước này thì cô chỉ biết đến đâu hay đến đó thôi.

Một lát sau, sếp kêu cô đến văn phòng của ông ấy, ông ấy giao cho cô một xấp tài liệu.” “Nhưng tài liệu này đều là lát nữa họp cần dùng đến, cuộc họp sẽ diễn ra sau một tiếng nữa, cô mau chóng xem kỹ lại chúng có sai sót gì không, rồi chỉnh sửa lại đi.” Thẩm Kiều nghe những yêu cầu của sếp về công việc mới được giao, cô nhận lấy tài liệu, mới giở ra xem sơ qua, cô nhắn mặt: “Thưa sếp, trong vòng một tiếng chỉnh sửa lại hết những tài liệu này có hơi gấp rút?” Ông ấy liếc nhìn cô: “Có vấn đề gì sao? Lúc trước cô là trợ lý của tổng giám đốc, đây không phải công việc thường ngày của cô sao, sao lại khó khăn chứ? Hay là cô thật sự vô tích sự như lời họ nói, chẳng biết làm gì cả?” Thẩm Kiều không tranh luận thêm: “Không có vấn đề, tôi sẽ làm xong sớm rồi giao cho sếp.” Dứt lời, cô ôm tài liệu ra ngoài.

Những người khác thấy cô được giao việc thì rất thích thú họ chỉ mong cô làm không xong việc thôi.

“Không phải cô nói chúng tôi không thể ra lệnh cho cô sao? Bây giờ là sếp giao việc cho cô đó! Nhiều tài liệu như thế này, tôi nghĩ cô chẳng thể nào làm xong trước thời gian sếp muốn đâu, dù cho cô có làm xong nhưng ẩu tả cũng không được.

Như vậy cô nhất định sẽ bị đuổi việc? Tập đoàn Tân Thời trước giờ không giữ những người vô dụng.” Thẩm Kiều mặc kệ tất cả cô mở tài liệu ra, bắt đầu chỉnh sửa, sắp xếp lại.