Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 1526: Ở thế yếu Tin tưởng ư?




Giang Tiểu Bạch lau khóe môi, môi cô đã bị cậu ta chà xát đến chảy máu, một chút mỹ cảm hay cảm xúc cũng không có.

Hiện giờ, trong đầu cô chỉ có sự †ức giận, không còn thứ gì khác.

Vì vậy, cô giêu cợt, cười lạnh nói: “Tôi sẽ không tin anh, tôi cũng không muốn nghe anh nói thêm gì nữa”

Khi tức giận, con người luôn luôn không lựa lời mà nói.

“Không nghe?” Tiêu Túc giễu cợt nhìn cô: “Cho nên hiện giờ anh làm cái gì em cũng không tin phải không? Có phải em muốn anh moi tim mình ra cho em xem đúng không?”

Câu nói sau đó khiến Giang Tiểu Bạch khó chịu, cô không dám tin nhìn cậu ta, như thể cậu là bệnh nhân tâm thần, không để ý tới cậu ta nữa.

“Đúng hay không?”

Tiêu Túc không cam lòng nắm lấy tay cô, hỏi lại.

Giang Tiểu Bạch muốn hất tay cậu ta ra, nhưng cậu ta vẫn giữ chặt, không ngừng hỏi cô: “Có đúng không? Em muốn anh moi trái tim ra cho em xem sao?”

“Tiêu Túc, anh thật là ngây thơ, ấu trĩ Buông tôi rat”

“Anh mà ngây thơ, ấu trĩ á? Em đã muốn bỏ rơi chồng con, nếu anh không làm gì thì lại có lỗi với bản thân quá?”

Sau đó, Tiêu Túc bắt đầu kéo Giang Tiểu Bạch vào phòng bếp.

Cậu ta vẫn chưa nghĩ ra khổ nhục kế nào, nhưng lại nghĩ ra kế sách bí quá hóa liều, nói cậu ta bị thiểu năng hay bốc đồng cũng được, cậu ta cũng muốn thử một lần.

Cậu ta nghe Giang Tiểu Bạch nói nếu ngày đó cô xảy ra chuyện gì thì cậu ta có hối hận không, Tiêu Túc cảm thấy hối hận.

Cậu ta rất hối hận, cậu ta không thể mất đi Tiểu Bạch.

“Tiêu Túc, rốt cuộc anh muốn làm gì thế? Buông tôi ra, anh mau thả tôi rai”

Giang Tiểu Bạch bị cậu ta kéo vào phòng bếp, trong lòng mơ hồ có dự cảm không rõ ràng.

Anh ấy nói sẽ moi ra cho cô xem, chắc anh ấy sẽ không làm thật chứ?

Nếu anh ấy làm như vậy thật, Giang Tiểu Bạch cảm thấy cô rất muốn đánh chết anh, cô tỏ ra quyết đoán, tức giận nói: “Nếu anh thật sự dám làm chuyện ngây thơ như vậy, cả đời này tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.”

“Vậy anh phải làm sao bây giờ?”

Tiêu Túc bối rối nhìn cô, lẩm bẩm nói: “Dù anh có làm hay không, em cũng không đồng ý đi với anh, anh lại không thể không có em, nếu đã thế, chẳng bằng moi tim ra cho em xem một chút”

Tiêu Túc thật sự mở ngăn tủ ra, ánh mắt và vẻ mặt đều rất đau lòng: “Dù cho cuối cùng em đã nhìn thấy cái gì, chỉ cần anh thực sự làm vậy, có lẽ em sẽ tin tưởng anh”

Giang Tiểu Bạch thấy cậu ta thật sự mở ngăn tủ, tay sắp chạm vào con dao, sợ tới mức choáng váng, dùng sức nắm chặt tay cậu ta: “Dừng lại, anh dừng lại cho tôi.”

Nhưng dường như Tiêu Túc không nghe thấy lời cô nói, vẫn tiếp tục hướng về phía trước.

Cậu ta cuối cùng đã cầm được con dao trên tay, sắc mặt của Giang Tiểu Bạch trở nên tái mét, nhưng cô vẫn giữ bình tĩnh nói: “Tiêu Túc, nếu anh thật sự dám làm ra việc đó, tôi cam đoan, tôi cũng sẽ làm giống như anh, anh nghĩ rằng có mỗi anh dám làm hay sao?”

Nghe vậy, động tác trên tay của Tiêu Túc thực sự dừng lại.

Có hiệu quả.

“Anh muốn moi tim ra đúng không?

Đến đây, trước tiên anh cắt của tôi ra để xem nó trông như thế nào đã, kẻo sau khi anh moi xong, tôi lại phải tự mình ra tay.”

Giang Tiểu Bạch nói xong đang định cướp lấy con dao trên tay của cậu ta, Tiêu Túc trông thấy cô vội vàng xông tới, hoảng sợ, vội vàng cất con dao đi.

“Đưa dao cho tôi!” Giang Tiểu Bạch hung hãn như một nữ tướng cướp, cô quả thực muốn giật lấy con dao trên †ay cậu ta.

Trước đó là Tiêu Túc muốn dùng kế sách này để uy hiếp Tiểu Bạch, cậu ta định cầm dao rồi hỏi Tiểu Bạch có thể đừng đi hay không, nhưng cậu ta thực sự không nghĩ tới lôi tính mạng của mình ra nói đùa.

Bây giờ nhìn thấy dáng vẻ hung ác của Tiểu Bạch như vậy, Tiêu Túc cũng nhận ra mình thực sự quá bốc đồng.

Cậu ta đóng tủ rầm một cái, rồi ôm chặt Giang Tiểu Bạch vào lòng.

“Thật xin lỗi, là anh đã sai rồi. Đáng lẽ anh không nên nghĩ ra cách tồi tệ như vậy để giữ em lại, nhưng Tiểu Bạch, nói cho anh biết đi, em muốn anh làm gì thì em mới tha thứ cho anh?

Chuyện đó đúng thật là anh đã làm sai, nhưng anh thề là anh hoàn toàn không nhớ tới cô ấy chút nào”

“Điều duy nhất anh nghĩ đến trong lòng lúc này là em”

Nếu như cậu ta nói sớm hơn thì có lẽ Giang Tiểu Bạch sẽ thật sự tin tưởng cậu ta, nhưng lúc này, cô lại cảm thấy cậu ta vì muốn giữ mình lại nên mới buộc bản thân phải nói ra những lời như vậy.

Chỉ có điều, lúc này cô vẫn còn rất kích động nên chỉ có thể hít thở sâu để kiêm chế tính khí của mình, qua vài lần hít thở, cô mới bình tĩnh lại một chút, sau đó ngước mắt lên nhìn Tiêu Túc.

“Anh nói bây giờ trong lòng anh chỉ có mình tôi đúng không?”

Tiêu Túc vừa chăm chú vừa nghiêm túc nhìn cô, thậm chí còn giơ tay lên: “Anh thề”

Sau đó, cậu ta để tay xuống, ôm lấy gương mặt của cô rồi từ từ tiến đến: “Trước đây, trong lòng anh đúng thật là có cô ấy, nhưng chỉ là chuyện đã qua thôi. Hôm đó, anh nhìn thấy cô ấy bị thương, thần trí mơ hồ, anh chỉ là đơn thuần quan tâm cô ấy như một người bạn mà thôi, nên mới đưa cô ấy tới bệnh viện, cũng không phải vì tôi cảm thấy có lỗi với cô ấy hay vì cô ấy quan trọng mới làm như thế. Còn em, nếu ngày đó, em xảy ra chuyện gì thật, so với chết, anh còn thấy đau khổ hơn.

Tiểu Bạch, Tiêu Túc anh đã thích em từ lâu rồi, đối với bản thân, cô có lòng tin một chút được không?”

Nói xong lời cuối cùng, giọng điệu của Tiêu Túc gần như van xin, hèn mọn tới tận xương tủy.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, Giang Tiểu Bạch thấy rõ hình ảnh phản chiếu của mình trong ánh mắt của cậu ta.

Cô đột nhiên nghĩ ra một câu.

Nếu một người luôn tỏ ra hèn mọn khi yêu, điều đó có nghĩa là ở trong mối quan hệ này, người đó sẽ luôn ở thế yếu.

Giọng điệu hiện tại của Tiêu Túc khiến Giang Tiểu Bạch giật mình nhớ tới chuyện giữa hai người.

Trước đó, mặc dù cô là người chủ động, nhưng khi đứng trước mặt của Tiêu Túc, cô vẫn luôn chiếm địa vị cao, cũng chưa từng hạ thấp tư thái.

Nhưng bây giờ, tư thái của Tiêu Túc trước mặt cô lại thật thấp.

Điều này nói lên cái gì?

Trong lòng của Giang Tiểu Bạch bỗng trở nên rối bời, gạt tay cậu ta ra, quay lưng về phía cậu.

“Anh để tôi suy nghĩ lại đã. Hôm nay, tôi tạm thời không muốn thảo luận với anh về chuyện này”

“Được rồi” Tiêu Túc vừa mới chọc giận cô, lúc này cậu ta thật sự không dám khiêu khích cô nữa, chỉ có thể nghe theo cô.

Cuối cùng, sau khi Giang Tiểu Bạch trở vê phòng, Tiêu Túc ngồi một mình trong phòng khách, cái tát trên má vẫn còn hơi đau, những chuyện xảy ra trước đó vẫn còn quanh quẩn trong đầu của cậu.

Cậu ta nghĩ lại thì không thể không nói, hôm nay cậu ta thật là ngu xuẩn.

Sao cậu ta lại làm ra chuyện thế này chứ?

Dựa vào tính tình của Tiểu Bạch, hẳn là cô ấy rất chán ghét hành vi của cậu ta rồi?

Nghĩ đến đây, Tiêu Túc chỉ có thể âm thầm cười khổ, sau đó vỗ nhẹ vào gương mặt của mình.

Nghĩ đến điều này, cậu ta gửi một tin nhắn cho Dạ Mạc Thâm.

“Cậu Dạ, phương pháp mà anh dạy cho tôi vốn không có tác dụng, còn bị ăn một cái tát vào mặt nữa chứ”

Dạ Mạc Thâm đang ở bên vợ khi nhận được tin nhắn này, nhìn thoáng qua người gửi là Tiêu Túc, anh không thèm nhìn mà bỏ lại vào túi.

Dạ Mạc Thâm đợi tới khi người vợ yêu kiêu của mình đi vào nhà tắm, anh mới lại lấy điện thoại di động ra và lạnh lùng trả lời.

“Vậy hẳn là bởi vì cậu không bị thương nặng. Nếu cậu sắp chết, làm sao cô ấy có thể cho cậu ăn tát được?”

Nhìn thấy tin nhắn này, Tiêu Túc cảm thấy trong đầu tuôn ra rất nhiều linh cảm.