Đêm đã khuya rồi.
Hai đứa nhỏ của nhà họ Hàn vẫn được La Tuệ Mỹ chăm sóc. Sau khi cho chúng ăn sữa bột, hai đứa nhỏ liền ngoan ngoãn đi ngủ. La Tuệ Mỹ lập tức gọi điện thoại cho Tiểu Nhan.
Bên kia đầu điện thoại, giọng của Tiểu Nhan vẫn nghẹn lại, vừa nghe đã đoán được cô mới vừa khóc xong nên mới có giọng như vậy.
“Không sao đâu mẹ, bác sĩ bảo rằng anh ấy chỉ bị chấn thương não nhẹ thôi. Chỉ bị thương ngoài da nhỏ thôi, nghỉ ngơi một chút là ổn rồi.”
“Vậy thì tốt. Nếu bác sĩ đã nói không sao cả, thì Nhan Nhan con cũng đừng lo lắng quá. Buổi tối về nhà nghỉ ngơi đi nhé. Để mẹ bảo bố con qua đón con, mẹ đến bệnh viện trông nom nó cho.”
“Không cần đầu mẹ.” Tiểu Nhan ngồi ở băng ghế dài của bệnh viện, vừa nghe điện thoại vừa lắc đầu nhẹ: “Con tự chăm sóc anh ấy là được rồi, mẹ giúp con chăm sóc hai đứa trẻ đã đủ vất vả rồi, mẹ cũng đi nghỉ ngơi sớm đi.”
Sau khi tắt điện thoại, Tiểu Nhan nhắm mắt lại một cách mệt mỏi rồi từ từ ngã xuống. Hàn Mộc Tử vội vàng đỡ cô ấy dậy: “Cậu không sao chứ? Hay cậu về nhà nghỉ ngơi đi, buổi tối để tớ với Mạc Thâm chăm sóc anh ấy cho
Sau khi xảy ra chuyện như vậy, Tiểu Nhan cũng gọi điện thoại cho Mộc Tử. Ngay lập tức, Mộc Tử gọi Dạ Mạc Thâm cùng đến đây cùng với cô.
Sau khi Hàn Mộc Tử nói, Dạ Mạc Thâm cũng nhìn qua Tiểu Nhan: “Được chứ, anh sẽ đến bệnh viện chăm sóc anh ấy cùng em, không có vấn đề gì đâu”.
“Cảm ơn hai người nhé”. Tiểu Nhan cảm ơn mọi người xong vẫn lắc đầu: “Nhưng tớ muốn ở lại chờ đến khi anh ấy tỉnh lại.”
Hôm nay, thực sự Tiểu Nhan đã bị dọa cho sợ hãi.
Cho đến tận bây giờ, vết thương trên chân cô ấy vẫn chưa được xử lý. Cô ấy phải chờ đến khi bệnh viện bảo một câu anh ấy không sao, thì cô ấy mới yên tâm được.
“Cậu muốn chăm sóc anh ấy cũng được thôi, bọn tớ không ngăn cản cậu đâu, nhưng ít nhất cậu cũng phải đem vết thương trên cổ chân đi xử lý chút chứ?” Hàn Mộc Tử đề nghị: “Bây giờ cậu không xử lý, chờ đến lúc anh ấy tỉnh lại, thấy bộ dạng cậu như thế này nhất định sẽ vô cùng lo lắng. Đến lúc ấy, anh ấy đã bị thương rồi còn phải lo lắng thêm cho cậu.”
Tiểu Nhan cảm thấy cô nói cũng có lý: "Được rồi, vậy để tớ đi xử lý vết thương ở chân đã.”
Sau đó, Hàn Mộc Tử cùng với Dạ Mạc Thâm lập tức dẫn Tiểu Nhan đi xử lý vết thương trên chân của cô ấy, xử lý xong rồi lại đưa cô ấy trở về lại.
Dạ Mạc Thâm nhìn thấy vợ mình, Hàn Mộc Tử, phải chạy tới chạy lui thực sự là rất đau lòng, kéo cô qua một bên nhỏ giọng nói: “Anh kêu tài xế tới rồi, sau khi nhận kết quả xong thì em ngồi xe về nhà đi. Tối hôm nay để anh ở lại chăm sóc cùng cô ấy cho.
“Không được đầu”. Hàn Mộc Tử lập tức lắc đầu: “Làm sao có thể để cho anh cùng Tiểu Nhan ở cùng nhau được?”
Nghe cô nói vậy, Dạ Mạc Thâm không nhịn được mà nhíu mày: "Lời này của em là có ý gì vậy? Chẳng nhẽ em cho rằng, ngoài em ra, anh còn có hứng thú với người phụ nữ khác sao? Hay là em cảm thấy anh có mục đích không chính đáng khác nên mới ở lại hả?”
Nghe lời này của Dạ Mạc Thâm, Hàn Mộc Tử chút nữa thì bị sặc nước.
“Anh đang nói chuyện hươu chuyện vượn gì vậy hả?” Hàn Mộc Tử nghẹn ngào đưa tay ra nhéo anh một cái:
“Trong đầu anh suy nghĩ cái quỷ gì vậy? Em không muốn để anh cùng cô ấy ở lại là sợ cô ấy không được tự nhiên thôi. Lúc người ta đang trông nom chồng mình thì anh ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào thì anh nghĩ xem như thế nào chứ? Hay là em ở lại chăm sóc cùng cô ấy. Anh về nhà chăm sóc Đậu Nhỏ nha.”
"Không được đầu”. Dạ Mạc Thâm lập tức từ chối ý kiến của cô: “Để cho vợ mình ở bệnh viện một mình cả đêm, anh làm sao yên tâm được? Ở nhà có người giúp việc mà, con mình không có chuyện gì đâu, anh sẽ ở lại giúp đỡ em."
Cuối cùng thì cả hai người cùng ở lại. Tiểu Nhan trông nom ở trong phòng bệnh, còn Hàn Mộc Tử cùng với Dạ Mạc Thâm canh ở bên ngoài phòng bệnh.
Càng về đêm, khí lạnh lại càng tăng thêm, Dạ Mạc Thâm cởi chiếc áo của anh khoác lên người Hàn Mộc Tử và ôm cô vào lòng mình.
Hàn Mộc Tử lạnh tới mức môi cũng trắng bệch. Dạ Mạc Thâm vô cùng đau lòng, thấp giọng trách cô: “Em còn biết khó chịu sao? Trước ấy bảo em về nhà em không về, lại cứ nhất quyết ở đây chịu lạnh. Em đi vào phòng cùng cô ấy đi, bên trong có cả chăn và giường nằm. Em chen vào ngủ cùng cô ấy thì chắc vẫn còn chỗ thôi.”
Hàn Mộc Tử lạnh cóng đến mức khuôn mặt nhỏ cũng trở nên trắng bệch, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào anh: “Vậy còn anh thì sao? Em vào trong đấy rồi, anh chỉ ở đây một mình, không phải là rất cô đơn sao?”
“Thế thì đã làm sao? Anh thân là một người đàn ông thì còn cần có người phải lo lắng cho sao? Đàn ông thân thể cường tráng như thế này, một chút không khí lạnh này còn có thể làm khó anh sao?”
Hàn Mộc Tử ôm chặt lấy vòng eo gầy của anh, vùi đầu vào lồng ngực anh, cô lẩm bẩm: “Em không muốn đi vào đâu, chúng ta ôm nhau chặt thêm chút nữa là sẽ không lạnh nữa rồi.”
Ôm chặt thêm chút nữa sao? Ý kiến này thực sự hay nha, nhưng quanh đây không khí lạnh tràn ngập, phòng bệnh ở bệnh viện cũng không phải cái nhà nghỉ. Lấy một giường chỉ để ngủ thì là đang chiếm dụng chỗ của người khác. Huống chi gần đây phòng bệnh lại đang thiếu. Thực sự bệnh viện này không còn thừa phòng nào cả.
Dạ Mạc Thâm cũng muốn cô ở lại cùng mình thì hai người có thể ôm nhau chặt thêm. Nhưng anh lại rất đau lòng khi cô bị lạnh nên cuối cùng vẫn không đồng ý với cô.
“Ôm cái gì mà ôm? Nhanh vào bên trong ngủ đi, em vào trong rồi, áo khoác có thể đưa lại cho anh mà.”
“Đồ hẹp hòi, suy cho cùng là vì anh muốn lấy áo khoác chứ gì. Lại còn nói cơ thể mình cường tráng nữa chứ, đúng là tên lừa gạt”
Dạ Mạc Thâm không muốn tranh cãi cùng cô thêm nữa, rất sợ cãi thêm mấy câu thì cô lại càng ở bên ngoài nhiều hơn, rồi sẽ bị lạnh thêm. Anh lập tức lấy áo khoác của mình lại, sau đó đẩy Hàn Mộc Tử vào phòng bệnh.
“Mau vào bên trong nghỉ ngơi đi.” Hàn Mộc Tử bị đẩy vào phòng bệnh, cửa phòng bệnh cũng đóng lại. Tiểu Nhan ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hàn Mộc Tử đi vào, lập tức đứng dậy đi tới bên cô.
“Mộc Tử, sao hai cậu vẫn còn ở đây vậy?”
“Chu Tiểu Nhan, đêm tối như thế này, làm sao bọn mình có thể yên tâm để cậu ở lại bệnh viện chứ. Huống chi đấy lại là Hàn Thanh, Mạc Thâm là em rể của anh ấy, cho nên hai bọn mình ở đây là vô cùng hợp tình hợp lý rồi, cậu không nên suy nghĩ quá nhiều đâu.”
“Tuy lời cậu nói là vậy, nhưng tớ vẫn không hy vọng hai người ở lại đây cùng tớ chịu khổ với mệt mỏi đâu, đêm hôm rồi, thật ra chỉ cần tớ trông là được rồi mà."
“Được rồi, đừng nói nữa. Chúng ta thay phiên nhau trực thôi. Tớ đi ngủ một lúc trước, sau đấy đến hai cậu đi ngủ. Chúng mình cứ thay phiên nhau đổi. Mạc Thâm ở bên ngoài sẽ không có chuyện gì đâu.”
Hàn Mộc Tử lập tức đưa ra đề nghị này.
Tiểu Nhan thấy cô cố chấp như vậy, cũng không nói thêm gì cả.
Tiểu Nhan ngồi ở bên giường bệnh lo lắng, nhìn sắc mặt của Hàn Thanh tái nhợt, lòng cũng nôn nao.
Làm sao chuyện này lại có thể xảy ra được chứ? Là vì dạo gần đây anh ấy không được nghỉ ngơi đàng hoàng hay sao, cho nên lúc lái xe mới xảy chuyện u?"
Thật may chỉ là chấn thương nhẹ, nếu bị nghiêm trọng thêm, Tiểu Nhan và hai đứa bé cũng không biết sẽ ra sao nữa.
Mặc dù chỉ là chấn thương não nhẹ, nhưng vẫn khiến Tiểu Nhan bị một phen hú hồn hú vía. . Truyện Hài Hước
Trước đó, cô ấy sợ đến nỗi hú hồn hú vía, vô cùng hoảng hốt. Đến bây giờ, nhìn thấy Hàn Thanh ngủ một cách an tĩnh, hô hấp ổn định, cô ấy mới cảm thấy lòng mình dịu lại.
“Nhất định anh không thể xảy ra chuyện gì được.” Những lời này Tiểu Nhan chỉ nói thầm trong lòng, chỉ có mình cô ấy mới có thể nghe được.
Ngày thứ hai.
Lúc Hàn Thanh tỉnh lại đã là buổi trua.
Hàn Mộc Tử đã đi về nghỉ ngơi, sau đó La Tuệ Mỹ làm đồ ăn rồi đưa đến bệnh viện.
Ở trong phòng bệnh, bà cùng Tiểu Nha nói chuyện với nhau một cách thầm thì.
“Khoảng thời gian này đúng là mệt mỏi mà, không thì làm sao đang yên đang lành lại đâm vào hàng rào chứ? Mẹ nói để cho mẹ chăm sóc hộ con của các con. Vậy mà các con còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện. Bây giờ thì sao chứ? Xảy ra chuyện thì hối hận phải không? Ban ngày đi làm, buổi tối về còn phải chăm sóc trẻ con. Đến người máy cũng cần phải nghỉ ngơi mà.”