Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 149: Rốt cuộc hai người có mồi quan hệ gì?




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dạ Lẫm Hàn không hiểu hành động của cô có nghĩa là gì, ngây ra chừng ba giây thì xuống xe đuổi theo co.

“Kìa em dâu?” Dạ Lẫm Hàn cản trước mặt cô, nhìn cô với vẻ khó hiểu: “Em sao vậy?” Sắc mặt Thẩm Kiều khó coi, cô nói: “Anh hai, chỗ này cách công ty không xa lắm, em tự qua là được, bệnh viện thì em không đi đâu, hôm nay cám ơn anh hai nhé.” Nói xong, Thẩm Kiều không nói thêm nữa, trực tiếp vòng qua Dạ Lẫm Hàn rồi đi.

Dạ Lẫm Hàn không tiếp tục đuổi theo, đứng tại chỗ nhìn bóng dáng Thẩm Kiều xa dần.

Thẩm Kiều đi thật lâu, lúc đến công ty vẫn chưa thấy có ai đến,cô đi một mình lên tầng trên cùng.

Giấy tờ trên bàn vẫn chất đống như núi chẳng khác gì hôm qua, nhưng có vài chỗ đã được dọn trống.

Cô vừa định bê đống giấy tờ này lên thì lại nhận ra tay mình bôi đầy trị bỏng, hết sức bất tiện.

Cô đành dùng một tay sửa sang lại giấy tờ một lúc, cho đến khi độ nóng trên tay đã biến mất, cô mới đứng dậy đến toilet rửa sạch thuốc trị bỏng.

May mà cháo trắng chỉ làm phỏng đôi chút thôi, không nóng lắm, bôi thuốc trị bỏng chừng hơn một tiếng, tay cô đã khá hơn nhiều.

Khi trở lại bàn làm việc, Thẩm Kiều tình cờ gặp phải Dạ Mạc Thâm cũng tới làm việc. Vẫn như hôm qua, anh không hề để ý đến cô, mắt nhìn thẳng về phía trước mà đi.

Không lâu sau đó, Tiêu Túc đầy cửa vào văn phòng của anh.

Thẩm Kiều trở lại chỗ ngồi tiếp tục sửa sang lại giấy tờ, có thể là do hai ngày qua quá mệt mỏi nhưng lại không nghỉ ngơi đàng hoàng, chẳng mấy chốc, Thầm Kiều mệt đến mức nằm sấp xuống, ngủ quên trên bàn.

Không biết đã ngủ bao lâu, Thẩm Kiều cảm giác có ai đang vừa đầy vai cô, vừa gọi tên cô.

“Thẩm Kiều, sao cậu còn ngủ thế? Mau dậy đi, đến giờ ăn cơm rồi.” Người đầy cô là Tiểu Nhan, cô ấy đã chờ trong căn tin dưới lầu thật lâu mà cũng không thấy Thầm Kiều nên lên lầu tìm cô.

Không ngờ cô lại nằm ngủ ở đây.

Trong cơn mơ màng, đầu nặng trĩu, Thầm Kiều nghe thấy có ai đang gọi tên mình, mở mắt ra một cách khó khăn, nhìn đối phương: “Tiểu Nhan?” “Sao cậu lại ngủ ở đây vậy? Chúng ta nhanh xuống ăn thôi, cậu mà muộn chút nữa là căn tin hết chỗ đấy.” Tiểu Nhan nói, không xem cô có đồng ý hay không mà đỡ lấy cánh tay cô, kéo cô lên ngay.

“Ừ.” Thẩm Kiều cũng định đi ăn cơm nên đứng lên theo lực kéo của Tiểu Nhan.

Nhưng Thẩm Kiều vừa mới đi hai bước mà tầm mắt tối sầm đi, cơ thể ngã xuống theo trọng lực.

Tiếng kêu hốt hoảng của Tiểu Nhan vang lên: “Áá cậu làm gì thế? Đừng ngã lên người tớ chứ, cậu cũng đừng ngã xuống đất… Thôi bỏ đi, cậu ngã lên tớ luôn cũng được.” Sức của Tiểu Nhan rất mạnh, kéo cô lên mấy lần, cuối cùng Thầm Kiều ngã lên người Tiểu Nhan. Tiểu Nhan cạn lời nhìn cô một lúc,khi cúi đầu mới phát hiện hai mắt Thẩm Kiều đang nhắm nghiền.

chapter content

chapter content



Tiểu Nhan nhớ đến lời đồn đãi bị lan truyền trong công ty lúc trước, lên tiếng giải thích: “Cậu, cậu Dạ…

Tôi mới lên tìm Thầm Kiều để ăn cơm cùng, nhưng không ngờ vừa đi hai bước thì cô ấy đã ngất xỉu, tôi chuẩn bị đưa cô ấy đến bệnh viện đây.” Tiêu Túc mở to hai mắt: “Ngất xỉu? Sao đột nhiên lại ngất xỉu?” Tiểu Nhan khẽ ho một tiếng, giải thích: “Tôi không biết, nhưng sắc mặt cô ấy rất kém, hơn nữa tay lạnh lắm…

Cô nói những lời này trong khi đang nhìn Dạ Mạc Thâm, như thể cố ý nói cho anh nghe.

Quả nhiên, hai đầu lông mày Dạ Mạc Thâm nhíu chặt thêm, một lát sau, anh lạnh lùng nói: “Đưa cô ấy cho tôi.” Tiểu Nhan: “Hả?” “Ý của cậu Dạ chúng tôi chính là, cậu Dạ sẽ tự mình mang trợ lý Thẩm đến bệnh viện.” Giờ thì Tiểu Nhan mới hiểu ra, đỡ Thẩm Kiều tiến về phía trước, có lẽ Dạ Mạc Thâm không có đủ kiên nhẫn để chờ, tự đầy xe lăn lên trước, không chờ Tiểu Nhan phản ứng lại thì đã vươn tay ra, ôm lấy vòng eo và cánh tay của Thẩm Kiều, kéo cô vào trong lồng ngực mình.

Đến khi Tiểu Nhan lấy lại tỉnh thần, cô đã thấy Thẩm Kiều bị Dạ Mạc Thâm ôm vào lòng.

Cả người Tiểu Nhan run lên, hơi giật mình nhìn hình ảnh trước mắt.

Mặc dù Dạ Mạc Thâm là người tàn phế, hơn nữa còn phải ngồi trên xe lăn, nhưng trên người anh lại có khí chất lạnh lùng độc nhất cùng với sự hững hờ bẩm sinh, khi anh ôm thân thể mềm mại của Thẩm Kiều vào lòng, không ngờ sự lạnh lẽo xung quanh anh lại bao bọc cô vào trong.

Trong nháy mắt ấy, Tiểu Nhan nghĩ đến một cụm từ: Nhu mới khắc được cương “Cậu, cậu Dạ, ý của cậu là cậu sẽ đảm nhận việc đưa Thẩm Kiều đến bệnh viện sao?” Dạ Mạc Thâm không đề ý đến câu hỏi của cô, thậm chí một ánh mắt cũng không cho, trực tiếp ôm Thẩm Kiều di.

Tiêu Túc ngây ra mấy giây, sau đó cũng bước nhanh theo sau: “Hôm nay cám ơn cô nhá, chúng tôi đi trước đây.” Tiểu Nhan nghĩ ngợi một lúc rồi đuổi theo trước khi thang máy đóng cửa: “Cái đó, tôi cũng đi theo được không? Lát nữa có chuyện gì thì tôi cũng có thể giúp một tay.” Tiêu Túc nhìn về phía Dạ Mạc Thâm, trưng cầu ý kiến của anh, Dạ Mạc Thâm vẫn có vẻ lạnh lùng như trước nhưng không phản đối, Tiêu Túc gật đầu: “Vậy được, cô đi cùng chúng tôi di.” Thế là Tiểu Nhan vào trong thang máy, trong lòng lại hí ha hí hửng.

Quả nhiên Thẩm Kiều có một chân với cậu Dạ

Nhìn dáng vẻ đau lòng của cậu Dạ kìa, chậc chậc.

Ai nói cậu ấy”thất sủng” đấy? Rõ ràng đang trong giai đoạn mặn nồng cơ mà? Hì hì, không biết sau này Thẩm Kiều có trở thành phu nhân giám đốc của tập đoàn Dạ thị không ấy nhờ? Tiểu Nhan vui vẻ thầm nghĩ.

Không biết đã mê man bao lâu, cuối cùng Thẩm Kiều cũng từ từ tỉnh lại, đập vào mắt trước hết là một khoảng không trắng xóa, trong khoang mũi đều có mùi khử trùng, gay mũi đến mức khiến đôi mày thanh tú của cô phải nhíu lại, tay cũng không nhịn được hơi động đậy.

“Cậu tỉnh rồi!” Một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên bên tay trái, Thẩm Kiều nghiêng đầu qua thì thấy gương mặt rất đáng yêu của Tiểu Nhan.

“Tiểu Nhan?” Cô lên tiếng, giọng nói lại khẳn đặc, chẳng nghe ra được sự êm ái ban đầu.

“Ôi chao, tớ rót nước cho cậu.” Tiểu Nhan nhanh chóng đứng dậy rót cho cô một ly nước rồi đút Thầm Kiều uống.

Khi uống nước xong, Thẩm Kiều mới lên tiếng hỏi dò: “Sao tớ lại ở đây?” Tiểu Nhan nghịch ngợm nháy mắt, nói: “Cậu bị ngất xỉu đó, bác sĩ nói cậu mệt mỏi quá độ, hơn nữa thể trạng cực kì yếu ớt, giờ đang truyền nước biển đây này, còn nữa… Thẩm Kiều, sau cậu lại bị thiếu chất vậy, ngày nào cũng không ăn cơm chứ gì?” Thẩm Kiều: “…” Tiểu Nhan đột nhiên dán lại gần cô: “Rốt cuộc cậu và cậu Dạ có mối quan hệ gì vậy?” Nghe Tiểu Nhan hỏi vậy, Thẩm Kiều hơi chau mày: “Có chuyện gì sao?” “Hỏi chút thôi, không phải mấy người trong công ty nói cậu là bồ nhí của cậu Dạ sao? Nhưng gần đây cậu Dạ lại không muốn gặp cậu, thế nên đám người kia đều cười trên sự đau khổ của người khác, cơ mà hôm nay bị vả mặt rồi. Ngay trước mặt mọi người, cậu Dạ ôm Thầm Kiều đã ngất XÌU di…”