Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 1448: Không liên quan đến tôi




Dưới sự khuyên nhủ mềm mỏng của Hàn Thanh, tinh thần và trí tuệ của Tiểu Nhan từ từ trở lại một chút, nhưng tinh thân vẫn còn mệt mỏi, vậy nên dựa vào trong lòng của Hàn Thanh không được bao lâu, cô ấy đã chìm sâu vào giấc ngủ.

Đợi sau khi cô ấy ngủ say, Hàn Thanh vẫn luôn trông coi cô ấy, cho đến khi anh muốn gọi điện thoại cho bố vợ và mẹ vợ báo bình an một tiếng, anh vừa mới đặt Tiểu Nhan lại ở trên giường, cô ấy lập tức tỉnh dậy, sau đó níu chặt tay của Hàn Thanh.

“Lửa, lửa lớn, anh, anh đừng qua đó, mau đi đi”

“Không, không được.”

Cô ấy không mở mắt, chỉ nắm lấy tay Hàn Thanh, hoảng sợ hét lên, rõ ràng là đang gặp ác mộng.

Hàn Thanh muốn võ về cô ấy, còn thay cô lau mồ hôi lạnh trên cổ và trán của cô ấy, nhưng mà tình trạng của Tiểu Nhan căn bản vẫn không cải thiện chút nào, cô ấy vô tri vô giác, luôn kéo tay của Hàn Thanh không để cho anh ấy chạy đi, trong miệng thì luôn nói đến hai chữ lửa lớn.

Xem ra cô ấy thật sự bị dọa sợ thật rồi.

Bác sĩ trung tâm đã đến khám cho cô ấy một lần, nói rằng cô ấy là do bị kinh hãi quá mức, muốn tiêm cho cô ấy một mũi thuốc an thần, nhưng vì Tiểu Nhan đang mang thai, nên cuối cùng vấn là thôi, chỉ có thể để Hàn Thanh chăm sóc cô ấy nhiều hơn, nói chuyện với cô ấy nhiều hơn để động viên tâm trạng của cô ấy.

Tình trạng như thế, cứ tiếp diễn cho đến khi La Tuệ Mỹ và ba Chu đến, nhưng mà Tiểu Nhan vẫn ngủ với tâm trạng vô cùng bất an.

La Tuệ Mỹ cảm thấy quá lo lắng: “Nếu cứ tiếp tục như vậy thì liệu có chuyện gì xảy ra không?

Nhan Nhan còn đang mang thai mà”

Lời nói sau bà ấy đương nhiên không nói, nhưng mà những người có mặt sau khi nghe xong lời nói của bà ấy đều hiểu rõ ý bà ấy là gì, Hàn Thanh luôn ở bên giường chăm sóc cho cô ấy, nghe xong thì im lặng hồi lâu, sau đó mới ngẩng đầu lên lần nữa.

“Con sẽ đưa Nhan Nhan về nhà”

Nghe thấy điều này, La Tuệ Mỹ có chút kinh ngạc: “Về nhà lúc này sao?”

Bà ấy có chút không thể hiểu rõ được cách nói của Hàn Thanh, rốt cuộc Tiểu Nhan mới nhập viện, về nhà vào lúc này, làm sao có thể?

“Đúng” Hàn Thanh đứng lên, nghiêm túc nhìn La Tuệ Mỹ rồi giải thích nói: “Trình trạng hiện tại của cô ấy ở lại bệnh việc cũng không hẳn là chuyện tốt, con đưa cô ấy về nhà, sau đó mời bác sĩ tư nhân, đổi một môi trường mới cho cô ấy, ba mẹ yên tâm, con sẽ ở bên bảo vệ cho cô ấy một bước cũng không rời khỏi.”

La Tuệ Mỹ vốn dĩ muốn nói điều gì đó, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại, Hàn Thanh là người có trình độ học vấn cao, hơn nữa là một người đàn ông trưởng thành, suy nghĩ chững chạc, nên sẽ không làm việc mà không có tính trước, thế là bà ấy quyết định đồng ý.

“Vậy thì được rồi, con chuẩn bị đưa Nhan Nhan trở về đi”

Bác sĩ nghe nói bọn họ muốn xuất viện, lúc đầu không đồng ý, sau này sau khi nghe Hàn Thanh miêu tả mới cho thông qua, thế là chiêu hôm đó Hàn Thanh dẫn theo Nhan Nhan xuất viện.

Khi Hàn Mộc Tử đang xách đồ và chuẩn bị qua thăm, thì nhận được tin bệnh nhân đã xuất viện rồi.

“Xuất viện rồi? Nhanh như vậy sao?”

Hàn Mộc Tử cảm thấy có chút nghi ngờ, cô chỉ có thể gọi điện thoại cho anh trai của mình, sau khi hỏi rõ tình hình thì mới rời đi.

Đồng thời, người được Hàn Thanh cử đi đang điều tra sự việc, Dạ Mạc Thâm cũng tìm người xác nhận sự việc này, còn Đậu Nhỏ cũng trốn ở trong phòng mình dùng máy tính.

Không lâu sau, người điều tra của phía Hàn Thanh nhận được email từ một người lạ, đó là một đoạn video giám sát, khi mở ra bên trong thì thấy một chuyên gia trang điểm đang nói chuyện với một người đàn ông lạ mặt, tướng mạo đều rất rõ ràng, nhưng mà nội dung của cuộc nói chuyện thì không nghe được.

Ngay sau đó lại có một email lạ khác được gửi đến, lần này là thông tin của chuyên gia trang điểm, và đề cập đến một số thông tin người nhà của cô ta, video cho thấy một số tiền lớn không rõ nguồn gốc đã được gửi vào tài khoản người thân của chuyên gia trang điểm vào hai ngày trước.

Thế là người của phía Hàn Thanh lập tức gọi cảnh sát, trên đường đi tìm chuyên gia trang điểm đó, họ phát hiện cô ta mang theo tiền và định trốn đi một mình, sau một hồi giằng co chống cự cô ta bị đưa về đồn cảnh sát.

“Xem ra lòng can đảm của cô cũng không lớn, còn không có hiểu biết gì, sau khi làm xong loại chuyện này vậy mà vẫn còn dám mang một khoản lớn bỏ trốn, sợ người khác không biết tội mà cô đã phạm phải sao?”

Chuyên gia trang điểm là một phụ nữ đã gần bốn mươi tuổi, từ trước đến nay luôn giữ bổn phận trong công việc, chính vì giữ bổn phận như thế, cho nên khi nhìn thấy số tiền khổng lồ này, cô ta không khỏi động lòng.

Bởi vì người đó nói với cô ta rằng, cô ta chỉ cần động tay động chân trong mặt nạ đắp mặt của Tiểu Nhan, còn những chuyện khác không cần phải làm bất cứ điều gì.

Cô ta cảm thấy, cho dù sự việc thật sự bị bại lộ thì đoán chừng cũng sẽ không điều tra được gì trên người của cô ta, nhưng mà sau khi sự việc xảy ra cô ta càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, đời này của cô ta từ trước đến nay chưa từng làm qua loại chuyện như thế này, vậy nên muốn đem tiền và trốn đi trong một thời gian.

Nhưng mà xã hội bây giờ, làm sao có thể điều tra không ra được những thông tin này, cho nên một khi cô ta bắt đầu bỏ trốn, thì tội danh của cô †a cũng sẽ được hình thành.

Nghĩ đến những đứa con của mình, chuyên gia trang điểm không kìm được nước mắt: “Cầu xin mọi người, tôi thực sự không có hại cô Tiểu Nhan, chuyện này không liên quan gì đến tôi, đừng bắt tôi”

Người cảnh sát lạnh lùng nhìn cô ta: “Không liên quan? Vậy thì cô chạy cái gì? Còn có, trong tài khoản người thân của cô làm sao có thể có nhiều tiền như vậy?”

“Tiền đó, tiền đó không phải của tôi, là của người thân tôi, làm sao tôi biết trong tài khoản của anh ta có nhiều tiền như vậy? Tôi thật sự không biết chuyện này, đồng chí Cảnh sát, nếu không tin thì lời nói của tôi thì anh có thể đi điều tra bên giám sát của khách sạn là biết ngay, hôm đó tôi thực sự không làm bất cứ điều gì, vụ cháy này thật sự không liên quan gì đến tôi”

“Trăm bí mật thì cuối cùng cũng sẽ được làm rõ, trong giám sát, dường như không nhìn được là cô đang làm cái gì, nhưng mà chiếc mặt nạ đắp mặt cô đắp cho cô dâu chứa thứ gì đó”

Nghe thấy điều này, chuyên gia trang điểm có chút sửng sốt, sau đó ngay lập tức phủ nhận.

“Không thể nào như thế được, tôi làm sao có thể chứa thứ gì trong trong mặt nạ đắp mặt được.”

“Nếu như cô thật sự không có, như vậy cô sẽ hỏi chứa cái gì, thay vì phủ nhận nhanh như thế, cô căng thẳng như vậy, còn muốn nói cô không làm cái gì hết sao?”

Chuyên gia trang điểm giống như bị giãm phải chân đau, không ngừng lắc đầu: “Tôi thực sự không có, thực sự không có, mấy người bắt nhầm người rồi, hôm đó ngoài việc đắp mặt nạ cho cô ấy, thì những chuyện khác tôi đều không biết gì cả, hơn nữa ngày hôm đó sau khi tôi phát hiện ra có chuyện không đúng tôi còn đi tìm quản lý, nếu tôi muốn hại cô ấy, tại sao tôi vẫn còn đi tìm người cơ chứ?”

“Bởi vì cô muốn tạo ra cho mình hình tượng vô tội, cô có phải là nghĩ rằng mặt nạ đắp mặt đó đã bị cô tiêu hủy rồi phải phông? Vậy thì có thể cô phải thất vọng rồi, đem người vào đây”

Rất nhanh, trợ lý của chuyên gia trang điểm được đưa tới trước mặt cô ta.

Trợ lý của chuyên gia trang điểm vẻ mặt oan ức, căn bản không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ là sau khi nhìn thấy chuyên gia trang điểm, lập tức nói: “Chị Hà, đây cuối cùng là đang xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao chúng ta lại liên quan đến chuyện lần này? Hôm đó tôi rõ ràng đã nghe lời của chị, đi xuống cầu thang để lấy đồ ăn, sau đó thì thang máy bị hỏng, tôi nhất thời không thể lên được, sau đó làm sao lại…”

Chuyên gia trang điểm không trả lời.

“Mặt nạ đắp mặt dùng cho cô dâu hôm đó, có phải là cô vẫn còn giữ không?”

Trợ lý trang điểm lúc đầu có chút do dự và xoắn xuýt, nhưng sau đó cũng gật đầu: “Còn, khi tôi thay chị Hà sắp xếp lại, tôi đã cầm một ít rồi cho vào một cái chai nhỏ, bởi vì cái này là chị Hà của chúng tôi tự điều chỉnh, bình thường đều là cho người mới dùng dưỡng ẩm trước khi trang điểm, là một loại mặt nạ dưỡng ẩm rất bình thường, tôi mỗi lần đều cảm thấy hiệu quả của nó rất tốt, cho nên mỗi lần đều giữ lại một ít để bản thân dùng”

Nghe thấy điều này, chuyên gia trang điểm không thể tin được mà trợn tròn mắt: “Đồ khốn Ị”

nạn, cô vậy mà dám lén trộm mặt nạ của tôi