Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 1439: Em phải luôn luôn đợi tôi




Chỉ là cô ta nghĩ vẫn không thông, anh ra rốt cuộc sao lại phải làm như vậy?

Làm cho Tiểu Nhan xảy ra tai nạn, làm Hàn Thanh bị thương, đối với Hạ Liên Cảnh anh không có bất cứ lợi ích gì, ngược lại còn sẽ làm cho Hứa Yến Uyển càng thêm không thích anh ta, cảm thấy tội lỗi của anh ta cũng quá nặng rồi.

Trước đây, Hứa Yến Uyển không muốn để ý đến anh ta, lý do đầu tiên chính là anh ta quá thích việc true hoa ghẹo nguyệt rồi, lý do thứ hai chính là tội lỗi trên người anh ta quá nặng rồi.

Mỗi lần nhìn vào trong mắt anh ta, Hưa Yến Uyển luôn có một ảo tưởng về một con thú săn mồi, chính là cảm giác một con thú hung dữ đang ngủ đông vào ban đêm, nhìn chằm chằm vào cô sẽ khiến cho mỗi sợi long trên người cô đều cảm thấy sự rùng rợn.

Cô ta không thích, cực kỳ không thích điều đó.

Hạ Liên Cảnh, những việc này rốt cuộc có phải do anh làm hay không?

Đầu Hứa Yến Uyển lúc này là một mớ lộn xôn, cắn chặt môi dưới, chỉ hy vọng Hàn Thanh có thể chuyển nguy thành an.

Khi đến bệnh viện, khi Lâm Hứa Chính đang nói chuyện với Hàn Thanh, Hứa Yến Uyển ở bên cạnh mà nhìn, nhìn thấy trên ngườn anh toàn là đau đớn, thống khổ.

Bởi vì Tiểu Nhan vẫn còn ở bệnh viện, vì vậy, Hàn Thanh lúc này không rời đi được lúc nào, anh lần này cũng bị thương rất nghiêm trọng, cộng thêm vào Tiểu Nhan vẫn không có tỉnh dậy, cho nên Hàn Thanh vẫn luôn ở bên cô không rời nửa bước, La Tuệ Mỹ và ba Chu hai người đã khuyên anh rất nhiều lần, để anh đi nghỉ ngơi, có ba mẹ của họ ở đây chăm sóc cho cô là được rồi, Hàn Thanh cũng không nghe, vẫn một mực muốn mình phải đích thân canh chừng cô.

Cuối cùng, thật sự đã không thể khuyên gì được nữa, liền để cho anh ở đây trông cô ấy.

Không nói đến Hàn Thanh, thậm chí đến Hàn Mộc Tử cũng vẫn luôn ở đó trông cô, chẳng qua ở nhà cô cũng có Giá nhỏ cũng đang chờ đợi cô ấy, cuối cùng Hàn Mộc Tử chỉ có thể dặn dò một số thứ, sau đó trở về nhà.

Khi Lâm Hứa Chính đưa Hứa Yến Uyển đến, Hàn Thanh nói vài lời với Lâm Hứa Chính, đến liếc mắt cũng không thèm nhìn Hứa Yến Uyển một chút.

Lần cuối cùng lúc rời đi, trong lòng Hứa Yến Uyển vẫn còn rất buồn.

Việc đầu tiên khi về nhà là Hứa Yến Uyển gọi điện ngay cho Hạ Liên Cảnh.

Sau khi điện thoại quay số, điện thoại di động truyền tới tin tức điện thoại di động của Hạ Liên Cảnh đã tắt máy, cô ta đã có một chút hoài nghi tự hỏi, người đàn ông này đã đi đâu? Ngọn lửa muốn thiêu chết Tiểu Nhan này, rốt cuộc có phải anh ta đốt lên không?

Khi Hứa Yến Uyển vẫn còn đang suy nghĩ, mở cửa phòng ra, ngay lập tức liền đứng yên ngây ra đó.

Bởi vì trên giường ngủ trong phòng của cô, Hạ Liên Cảnh mấy ngày nay đều không gặp đang nằm ở đó, nhìn thấy cô bước vào, anh ta vẫn hướng về cô ấy nặn ra một nụ cười: “Đã trở về rồi?”

Hứa Yến Uyển bị dọ cho hoảng sợ một phen, bước chân cũng dừng lại ở đó, không có bước thêm một bước nào, cảnh giác nhìn vào Hạ Liên Cảnh.

“Sao anh lại ở đây? Anh ở đây làm gì? Anh có biết đây là phòng của tôi không? Còn nữa, anh làm sao mà vào được đây?”

Vẻ cảnh giác của cô ta đã làm tổn thương Hạ Liên Cảnh rồi, anh ta liền ngồi dậy từ trên giường: “Sao mà phòng bị tôi như vậy, tối hôm qua em uống say rồi vẫn là tôi đưa em về nhà, nên anh thuận tiện lấy một chùm chìa khóa nhà, có vấn đề gì không?”

Ding ding dang dang…

Lúc nói chuyện, trên tay Hạ Liên Cảnh đã cầm một chùm chìa khóa, nhìn thấy chùm chìa khóa đó sắc mặt cô ta liền thay đổi lớn.

“Hạ Liên Cảnh, anh có ý gì? Tại sao anh phải lấy chìa khóa của tôi, anh có biết nếu lấy mà Ị”

không hỏi là ăn cắp không “Ăn trộm?” Hạ Liên Cảnh cười nhếch mép lên “Dựa theo quan hệ của anh với em, cầm của em một chùm chìa khóa làm sao mà coi là ăn trộm được? Hơn nữa, tối qua tôi cũng đã hỏi em, em đã đồng ý với tôi rồi, mặc dù lúc đó em đã uống say rồi, nhưng lời nói ra khi say rượu cũng được tính mà, phải không?”

Hứa Yến Uyển ngày hôm qua say đến bất tỉnh nhân sự, sau đó xảy ra những gì cô ấy đều không nhớ nữa rồi, một chút ấn tượng cũng không có, làm thế nào có thể vẫn nói chuyện sau khi say nữa chứ?

“Hơn nữa, anh còn giúp em làm được một chuyện tốt, em không phải là nên cảm ơn tôi sao?”

Khi nghe đến tin này, Hứa Yến Uyển hít một hơi thật lớn, sắc mặt biến đổi.

“Lời này là có ý gì? Chẳng lẽ là anh…”

Cô ta lúc trước muốn gọi là để hỏi Hạ Liên Cảnh một chút về vụ cháy ngày hôm nay, nhưng lúc nãy chỉ vì anh ta đột nhiên xuất hiện trong phòng của mình, vì vậy cô đã quá đỗi ngạc nhiên, nhất thời quên mất cần hỏi anh ta điều gì.

Bây giờ bởi vì Hạ Liên Cảnh tự mình nói ra, Hứa Yến Uyển hầu như không cần hỏi đều có thể chắc chắn rằng chuyện này là do Hạ Liên Cảnh làm rồi.

Đang lúc suy nghĩ, Hạ Liên Cảnh đứng dậy đi tới bên cô, tay ôm lấy eo của cô, đem cô áp lên trên cửa, âm thanh nhẹ nhàng nói: “Có thích món quà mà anh tặng cho em không?”

Sau khi biết chuyện này là do anh ta làm, trái tim Hứa Yến Uyển cảm thấy như bị treo cả trái tim lên rồi, mặt cắt không còn hạt máu, một trận vô cùng kinh ngạc mà nhìn anh ta.

Rốt cuộc thì anh ta là loại người như thế nào, nỗi oán hận trong lòng có bao nhiêu, mới có thể làm ra những việc hại tới mạng sống của con người như thế này?

Đôi mắt Hạ Liên Cảnh nheo lại, nụ cười trên môi của anh ta có vài phân ma mị: “Em có vẻ như đang phát run lên nhỉ?”

Hứa Yến Uyển không nói chuyện, nhưng có vẻ cơ thể càng run lên mạnh mẽ, “Sợ đến thế cơ à?” Đầu ngón tay của Hạ Liên Cảnh chạy dọc theo cổ của cô, cuối cùng anh ta dừng tay chạm vào má của cô, rồi lại tiến gần thêm vài phần nữa: “Em sợ cái gì chứ? Anh sẽ không làm tổn thương em, anh đã nói với em rồi mà sẽ thay em giải quyết hậu họa, chuyện mà em không dám làm, anh đều làm cho em”

“Bỏ ra, thả tôi ra” Khi Hứa Yến Uyển mở miệng, thậm chí đến nói còn không thèm nói một câu rồi, cô ta nhìn ánh mắt đầy nỗi sợ hãi của Hạ Liên Cảnh, sớm đã biết anh ta không phải là người dễ chọc vào, vì thế cô ta từ trước đến giờ không bao giờ muốn cho anh ta bất cứ hy vọng nào.

Nhưng thật không nghĩ rằng anh ta đã theo cô ta về tận trong nước, cùng đó đem tất cả những gì về cô đều tra cho rõ ràng, tại sao vậy, anh ta tại sao phải làm như vậy!

“Đừng sợ” Hạ Liên Cảnh vòng tay qua eo của cô, kéo cô ta gần gũi hơn với chính mình một chút, nhìn xuống và ngửi mùi hương của cơ thể thuộc về cô: “Anh chỉ là thích em mà thôi, anh đã làm rất nhiều cho em như vậy, em cho anh một chút hồi đáp, được không?”

Cô ta không trả lời câu hỏi của anh ta, Hạ Liên Cảnh chỉ cảm thấy người dưới lòng bàn tay anh bắt đầu run rẩy ngày càng nhiều hơn, điều này làm cho anh ta vô cùng khó chịu, bởi vì anh đã làm những điều này chỉ để cô thích anh, quan tâm đến anh, chứ không phải vì để làm cho cô sợ mình.

Một lúc lâu sau, Hứa Yến Uyển mới tìm lại lý trí và tiếng nói của mình.

“Hạ, Hạ Liên Cảnh, anh làm điều này là trái pháp luật, là phạm pháp, sẽ phải đi tù đó.”

“Anh biết chứ” Hạ Liên Cảnh nhếch môi lên “Vì vậy anh rất nhanh đã rời đi rồi, em có muốn cùng đi với anh không?”

“Không!” Hứa Yến Uyển lắc đầu rất mạnh: “Không thể nào, anh muốn chạy à?”

“Tất nhiên, Hạ Liến Cảnh tôi không muốn sống cả đời trong ngục”

Hứa Yến Uyển nhìn Hạ Liến Cảnh trước mặt, cũng không biết là đang nghĩ gì, đột nhiên đã nói một câu: “Anh đi tự thú đi”

Nghe cô nói vậy, Hạ Liên Cảnh ngờ vực hai mắt nhìn vào cô ấy.

“Tự thú có thể giảm bớt tội ác, mặc dù anh châm lửa, nhưng tôi đã đi bệnh viện xem qua rồi, hai người bọn họ đều không có chuyện gì, miễn là không có vết thương chí mạng sống, anh lại tự thú kịp thời, chắc chắn có thể giảm án”

Hứa Yến Uyển thật sự không muốn thừa nhận mình có mối quan hệ với người này, nhưng khi nghĩ về anh ta là vì mình mới đi làm việc này, nếu bởi vì bản thân mình mà anh đi vào nhà tù, vậy lúc đó cô phải làm thế nào để giải quyết?

Vì vậy, cô ta chỉ có thể khuyên anh ta đi tự thú rồi.

“Tự thú? Woa, Yến Uyển, em nghĩ Hạ Liên Cảnh tôi là loại người sẽ đi tự thú không? Trừ khi…

“Trừ khi cái gì?”

“Trừ khi, em hứa với anh, nếu anh đi tự thú rồi, em sẽ phải luôn luôn chờ đợi anh, chờ đến khi anh ra thì thôi”