Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 1432: Bảo vệ em chu đáo Vào nhìn mặt lần cuối sao?




Lúc Hàn Thanh nhỏ được cô y tá dẫn đưa đến, đột nhiên nghe thấy câu này, đứa nhỏ suýt nữa thì khụy cả hai chân xuống, may mà cô y tá ở một bên đỡ một tay lên.

Tuy nhiên, trong đầu Hàn Thanh nhỏ lúc này chỉ còn văng vắng những lời bác sĩ đã nói với mẹ mình mà thôi Mời người nhà vào nhìn mặt lần cuối.

Nhìn mặt lần cuối, nhìn mặt lần cuối…

Cô y tá hiển nhiên cũng đã nghe thấy những lời này, vô thức nhìn tên nhóc bên cạnh như đang muốn ngồi thụp xuống: “Cháu trai nhỏ à,..”

Cô ta muốn an ủi anh không nên quá buồn, nhưng người ba đã chết rồi, vậy làm sao cô ta có thể nói điều này được chứ? Làm sao cậu nhóc bé nhỏ đó lại không buồn được chứ?

Lúc này, cô y tá cũng không biết phải nói gì, thật ra trong bệnh viện cô ta đã nhìn thấy rất nhiều cảnh tượng như này, mỗi lần nghĩ đến đều khiến lòng như tê dại đi, một lần đối mặt với sự sinh tử, là một lần trái tim cô ta cảm thấy vô cùng đau đớn.

Những người chết ra đi không hay biết gì, còn những người còn sống ở lại thì sẽ luôn cảm thấy đau khổ khi chỉ còn một mình.

Hàn Thanh nhỏ như bất động tại chỗ, thật lâu sau mới có thể nhấc từng bước đi hướng về phía mẹ mình.

Mẹ Hàn Thanh lộ rõ vẻ sợ hãi, hoang mang, cô ấy không thể tin vào sự thật này, tinh thần như hoảng loạn, cho đến khi một giọng nói nhỏ vang lên cạnh cô ấy.

“Mẹ ơi”

Mẹ Hàn Thanh như bừng tỉnh lại, giữ nguyên biểu cảm ban đầu, rồi khẽ cúi đầu xuống, khi nhìn thấy con trai nhỏ đứng trước mặt mình, nước mắt lưng tròng tuôn rơi.

“Hàn Thanh con ơi”

Vừa nói ra thì liền nhận ra giọng bà ấy đã nghẹn lại rồi, nước mắt thì không kìm được cứ tuôn rơi mãi, nhưng rồi bà ấy chợt nhận ra mình đã là một người mẹ thì không thể như thế này được, nên đã cố gắng quay lưng đi để lau nước mắt, khi quay mặt lại đối mặt với Hàn Thanh, bà ấy gắng gượng nặn ra một nụ cười gượng gạo trên mặt, nhưng nụ cười này thật sự còn xấu hơn cả khi khóc.

Nhìn thấy mẹ như vậy, Hàn Thanh nhỏ không biết trong lòng đã vô cùng khó chịu đến như thế nào nữa.

“Sao con lại đến đây?” Mẹ Hàn Thanh ngồi xổm xuống, mỉm cười sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Thanh: “Ba con ở trong đó. Để mẹ đưa con vào nhé. Chúng ta vào nói chuyện với ba, được không?”

Hàn Thanh nhỏ cúi đầu xuống, mím chặt đôi môi nhỏ lại.

“Hàn Thanh đã rất giỏi, ba con nhất định muốn nghe giọng Hàn Thanh vào lúc này, và Hàn Thanh sẽ không khóc đâu.”

Sau đó, bà ấy nắm tay con trai mình và tiến vào để gặp ba Hàn Thanh lần cuối.

Đối với Hàn Thanh, cả đời này anh cũng sẽ không bao giờ có thể quên được ngày này, nó như một con quỷ đen luôn xuất hiện trong tâm trí anh, từ nhỏ cho đến khi trường thành mãi không thể thoát khỏi được.

Không thể dùng lửa, cũng như là nến.

Đặc biệt là vào những ngày sinh nhật của mình, vì anh không muốn nhớ về nơi anh ấy sinh ra và những gì anh ấy đã gây ra vào ngày hôm đó.

Bao lâu nay, kể từ khi ba anh chết đi trong trận hỏa hoạn đó, lần nào những cảnh tượng đó cũng xuất hiện trong giấc mơ của Hàn Thanh, khi bừng tỉnh dậy thì mồ hôi lạnh đã thấm ướt áo, những cảnh tượng quá khứ cứ tái hiện trong giấc mộng, cho dù tỉnh lại thì nó cũng sẽ tiếp tục ăn mòn tâm trí anh. Điều khiến bộ não của anh ấy, gặm nhấm từng tia ánh sáng của anh đến không còn một chút tia sáng nào nữa.

“Tiểu Nhan…” Trong lúc hỗn loạn, Hàn Thanh thì thào gọi tên Tiểu Nhan, ngọn lửa trước mặt chợt dần biến thành dáng vẻ của Tiểu Nhan, rồi sau đó lại biến thành ba của anh đỡ lấy thanh xà ngang đang rơi xuống từ trên trần nhà để cứu anh ấy.

Không, không, anh ấy không thể để những điều tương tự xảy ra thêm một lần nào nữa.

Hàn Thanh ý thức dần dần rõ hơn, khi đó không thể cứu được ba của mình đã là một nỗi ân hận cả đời, bây giờ không thể tiếp tục phạm phải sai lầm như trước được nữa.

Nếu có chuyện gì xảy ra với Tiểu Nhan, thì anh ấy thật sự đáng trách.

Điều quan trọng nhất là anh không thể để cô có chuyện gì được!

Hàn Thanh bỏ đi những phiền nhiễu trong lòng, nhanh chóng tìm kiếm bên trong.

Tiểu Nhan đang trốn trong một góc phòng của khách sạn, mặc dù nước trong phòng tắm đã bật công tắc hết cỡ nhưng lượng nước vẫn không đủ, ngọn lửa quá dữ dội nên vẫn không thể dập tắt được.

Cô ấy bị làn khói dày đặc làm cho cay mắt đến nước mắt chảy dàn dụa, rồi dần cảm thấy khó thở, cuối cùng cô chỉ có thể để mình trốn vào phòng tắm.

Cũng may là cô không bị thương gì nên trong lòng chỉ biết câu nguyện nhanh chóng có người đến cứu mà thôi.

Người đầu tiên cô nghĩ đến chính là Hàn Thanh, nhưng nếu Hàn Thanh xông vào đây, thì nhất định sẽ bị thương dưới ngọn lửa đang bốc cháy lớn như vậy.

Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan lập tức lắc đầu, vẫn là vì không muốn cho anh vào.

Một mình bị thương thế này là đủ rồi.

Tiểu Nhan chậm rãi ngồi thụp xuống, lúc đầu cô còn muốn tim cách để tự cứu mình, nhưng sau một lúc, thì cô đã dân dần có chút mệt mỏi.

Đang nghĩ ngợi, Tiểu Nhan đột nhiên như nghe thấy có người gọi tên mình.

“Tiểu Nhan!”

“Em đang ở đâu? Em có nghe thấy anh nói không!”

Lúc đầu, Tiểu Nhan còn tưởng rằng mình bị ảo giác, nếu không làm sao có thể nghe thấy giọng nói của Hàn Thanh vào lúc này được chứ?

Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan khẽ véo vào má mình và tự cười nhạo, chắc cô ấy nhớ Hàn Thanh quá nên lúc này mới bị ảo giác chăng.

“Tiểu Nhan!”

Giọng nói đó càng lúc càng lớn và gần hơn, Tiểu Nhan vẻ sững sờ, ngẩng đầu nhìn về phía nguồn phát ra âm thanh, một bóng dáng cao lớn lao qua đống lửa, sau đó chạy về phía cô.

Bụp…

Cho đến khi người đàn ông đó giãm lên nước, những giọt nước bắn tung tóe khắp nơi, rồi bắn cả lên má Tiểu Nhan, cô ấy vẫn còn ngơ ngác ngồi ở đó.

Làm thế nào có thể được chứ? Hàn Thanh sao lại xuất hiện ở đây?

Lúc Hàn Thanh tìm được Tiểu Nhan, thấy cô đang ngồi sững ở đó, bất chấp tất cả, chạy tới kéo cô lên, sau đó kiểm tra xem trên người cô có vết thương hay không.

Ánh mắt Tiểu Nhan lại ngạc nhiên nhìn Hàn Thanh, đôi môi khẽ mấp máy: “Anh, sao anh lại tới đây?”

Nghe được giọng nói của cô, Hàn Thanh mới chắc chắn mình đã tìm được cô, rồi anh ấy ôm chặt cô vào lòng.

Sau khi Tiểu Nhan bị anh ấy kéo vào lòng, ngửi thấy hơi thở quen thuộc trên người anh,đồng thời cô cũng phát hiện ra là góc áo và góc chân quần của anh đều đã bị lửa thiêu rụi, cô muốn đưa tay chạm vào, nhưng Hàn Thanh lại giống như nhận ra rồi kéo tay cô lại, sau đó nắm lấy tay cô.

“Để anh dẫn em thoát ra ngoài nhé.”

“Tại sao anh lại đến?” Tiểu Nhan nhìn anh, cố gặng hỏi.

Nghe hỏi như vậy, động tác trên tay Hàn Thanh dừng lại một chút, sau đó quay đầu nhìn cø.

Trong ánh lửa, ánh mắt Tiểu Nhan vừa có chút lo lắng cùng giận dõi: “Anh nói đi, tại sao anh lại đến đây chứ, ngọn lửa lớn như vậy, anh không sợ chết sao?”

Cảm giác như có âm thanh của một cái gì bị đốt cháy rồi gấy ngang kêu lên, Hàn Thanh đột nhiên kéo cô lại gân mình hơn rồi nhìn xuống: “Em đang gặp nguy hiểm, tại sao anh lại không đến được chứ? Sau ngày hôm nay, anh sẽ là chồng của em rồi đấy”

Tiểu Nhan khẽ thở dài một hơi nhưng lại như bị nghẹn lại.

“Vậy em nói xem, tại sao anh lại đến đây? Nếu anh không đến thì chẳng phải em đã gặp nguy hiểm rồi sao?”

Tiểu Nhan cắn môi dưới: “Anh không sợ có chuyện gì sao? Lửa lớn như thế, ai biết được sẽ có thể xảy ra chuyện gì. Anh xông vào đây, lỡ xảy ra điều gì bất trắc thì làm thế hả? Sao anh lại ngốc như vậy chứ?”

“Ô”

Hàn Thanh trầm giọng khẽ cười, rồi ôm chặt cô vào lòng: “Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu, anh sẽ luôn bảo vệ em, em cứ an tâm. Để anh đưa em ra ngoài nha.”

Được rồi, Hàn Thanh nhìn xung quanh, sau đó nói:” Chờ anh ở đây.”

Tiểu Nhan còn chưa kịp phản ứng gì thì anh đã buông tay rồi chạy nhanh ra ngoài, sắc mặt Tiểu Nhan đột nhiên thay đổi:” Người đâu rồi. Hàn Thanh anh đi đâu thết”

Nhưng không có tiếng trả lời, trong lòng Tiểu Nhan dần chìm xuống, tại sao khi lửa lớn như vậy lại chạy ra ngoài chứ?