Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 1411: Dô ďán ông thôi tha, däu vái tôi sao?




Dúng nhu du ďoán cúa Giang Tiču Bach, sau khi tan lám vé nhä, guän áo Tiéu Túc không hé bi uáót.

Dôn chính trong nhä dá tát, chi cón môt ngon ďén nhô ám ďam trong góc nhä, chiéu sáng toän bô vät dung bén trong. Truóc ďäy, sau khi táng ca vé nhä thi luôn lá môt cán phông tôl om chô doi cáu ta nhung ké tú khi Giang Tiču Bach ó ďäy, dú cáu ta có lam thém muôn tói gió náo thi khi vé nhä, dAy cúa ra không côn lá bóng tôli mô mit núa.

Du ánh ďén ám dam, nhung nó dá trô thánh ngon dén dán lôi Tiéu Túc tró vé nhä trong män dém thám thám.

Tiéu Túc tháo nút áo, côi áo vest ra ďät lén ghé sô pha bén canh.

Cach.

Cúa phông dôt nhién mô ra, Giang Tiču Bach dui dui ďdôi mät cón mo mäng, di ra tú bén trong: “Anh táng ca vé rôj ďäy a? Dä mäy gi rôi?”

“Muôi hai gió rôi, sao lai thúc däy väy?”

Tiéu Túc cau mäy khi nhin tháy guän áo cô Ay mäc trén nguči, có lé Giang Tiéu Bach ďôt nhién bô tú trong chän ra nén chi mäc môt bô ďô ngú.

Cô Ay có môt tát xáu khi ngú, dó lá không thích mäc ďô guá däy, väy nén dú lá múa dông, cô Ay cúng chi mäc môt bô ďô ngú kiéu xuán thu móng manh.

Lúc nay côn di chán trán ra ngoäi, dén tát cúng không mang.

“Ve ngú tiép di, ďdung dé nhiém lanh Thät ra thi ďang ngú dô chúng, Giang Tiéu Bach thúc dáy di väo phông vé sinh, via hay nghe thäy bén ngoäi có tiéng dông nen cô chuán bi ra nhin gua, chäo hôi môt cáu rôi vé ngú tiép, gič nghe Tiču Túc nói môt cáu nhu väy, cô ván thäy cám dông la ký.

Dú sao, bán thán anh Ay táng ca tói khuva, guay vé ván côn guan tám tói cô, ďišu náy chúng tô tén dán ông thôi tha náy ván côn rát guan tám dén cô.

Giang Tiéu Bach cám dông môt hôi, rôi nói: “Anh có ďói không? Em náu cho anh ít mý nhé?”

Nghe tháy väy, Tiéu Túc cáng nhíu chät mäy: “Án mäc nhu väy di náu mý sao?”

“Anh bi ngôc phäi không? Em mäc thém áo khoác lá duoc thôi”

Nói xong, Giang Tiču Bach thät su muôn xoay nguči guay vé phông läy áo, nhung Tiéu Túc dä di tói ké vai cô Ay lai: “Láng nhäng cái gi? Không phái anh kéu em guay vé ngú tiép sao? Muôn väy rôi, dé anh tu náu”

Lúc cäu ta tól gän, Giang Tiču Bach tinh tučng cám nhán duoc su ám uót vä lanh Ičo cúa con mua lón bén ngoäi tu trén nguči cáu ta, cô cúng không biét bán thán minh nghi nhu thé náo, vô thúc sô tay cáu ta.

Sau dó, cô cham tói bän tay lanh nhu báng cúa Tiéu Túc.

Giang Tiéu Bach via chui tú trong chän ra, ďung cham bät ngô nhu väy khién cô run lén vi lanh, Tiču Túc cám nhán duoc ngay, nhanh chóng rút tay minh vé, mím môi nói: “Ouay vé ngú di.”

“Sao tay anh lanh thé? Bén ngoäi rétthé sao?”

“Tri mua rôi, cúng hoi lanh, nhung mä ván “Anh di tám ngay di“ Giang Tiéu Bach dôt nhién ra lenh.

Tiču Túc nhuóng mäy: “Hä?”

“Di tám nuóc nóng cho Am nguči di, môt tén dan ông lón ďäu mä dé tay lanh cóng nhu väy, không thäy xäu hô sao? Tay cúa em côn Am hon tay anh däy!”

Tiéu Túc không hiéu sao bán thán lai tu nhién bi ghét bô, ďäu cáu ta xuát hién môt dáu hôi to ďúng.

Cáu ta táng ca tój núa dém, lúc vé trói dô mua, cái lanh búc nguči, väy nén tay mói lanh cóng nhu väy, côn cô Ay thi chui ra tú trong chán ám, via cham tay cúa cáu ta lá ghét bô cáu ta?

Nhung Tiéu Túc côn chua kip phán úng, Giang Tiéu Bach dä ďäy cáu ta väo trong phông tám, cach môt tiéng, thuán tay dóng cúa lai: “Néu không tám cho nguči Am lén thi dirng có ra ngoäi!”

Tiéu Túc dúng im tai chô, không hiču gi sč sú múi, cáu ta muôn nôi, tám rúa không cán ldy guän áo sao?

Trái gua môt trán giáng co nhu väy, con säu ngú trong nguči Giang Tiču Bach ďá hoän toän chay mät, cô guay vé phông khoác thém áo ngoäi, sau dó di xuông bép.

Vúa mô bép, Giang Tiču Bach via mô cánh tú bén canh ra, núa dém núa hôm, lam cho cáu ta bát mý chay nóng lá ďuoc rôi, trči lanh nhu väy, án món gi nóng nóng lá có thé lam tay chán ám lén.

Sau khi nuóc sôi, Giang Tiču Bach cho mi váo, via guét mät nhin huóng phông tám, via nhó giong thäm thi: “Dúng lá thiéu no anh mä”

Rô ráng cô Ay dá guyét ďinh di ngú rôi, chí lá ra nhin môt cái mä thôi, thé náo lai lam búa án khuva tinh yeu cho cáu ta väy? Xi!

Chô Tiéu Túc tám xong, Giang Tiéu Bach cúng náu mi xong.

Cô ngôi trén ghé sô pha, dé môt bát mi lón truóc mät, dúa vä thia cúng ďá chuán bi dú, nhin tháy Tiéu Túc di ra, väy tay guát cáu ta cháng khác náo cánh tugng cho heo án: “Nhanh dén án di, án xong em côn di ngú““

Tiéu Túc lau khô tóc, sau dó di tái ngôi truóc mät cô Ay.

“Em di ngú truóc di rô anh s án“ Tiču Túc tháy cô Ay có vé buôn ngú lám rôi nén ďé nghi.

Ai bit Giang Tiéu Bach va nghe thäy väv, láp túc nhuón mäy khó chiu: “Lam gi, em tu tay náu mi cho anh, nhin anh án môt miéng cúng không duoc a?

Duoc rôi, nhin thi nhin, nôi nóng nhu thé lám gi?

Di nhién, nhúng lôi nay Tiéu Túc chi dám nói trong lông, ngoäi mät không thé hién gi, vô cúng nghe Iči mä kéo ghé ngôi xuông bät ďäu án my, Giang Tiču Bach ngôi dôi dién nhin cáu ta chám chám.

Dú Tiéu Túc lá môt nguči dän ông nhung bi ban gái minh nhin chám chám nhu váv, cáu ta cíing cám thäy xáu hô, chi lá néu nói ra, chác chán Giang Tiéu Bach sé lai gián dôi cáu ta, väy nén chi có thé chiu ďung thôi.

“Anh án môi mi không lám gi, uông canh di chú?”

Tiéu Túc cáäm thia uông väi ngum canh, do không thú nhiét dô mä bi bóng, Giang Tiéu Bach lai không nhin ďuoc mä ghét bô: “Có phäi anh bi ngôc không väy? Truóc khi uông canh không thú nhiet ďô há? Bibông rôi phái không? Ngôc luôn rôi phái không?”

Dôt nhién Tiču Túc không biet phäi nói gi.

Nhung Giang Tiču Bach không dinh bó gua, cô Ay dua tay rót cho cáu ta chén nuóc: ““Uông nuóc di, dung dé bi bóng““

Dôl mät vái vu cäu cúa cô Ay, Tiéu Túc phát hién bán thán không hé có luc phán bác, chi có thé cám chén lén uông môt ngum, náo ngô nuóc lanh kinh nguči, lam cáu ta lai không chiu ďuoc mä bi sác.

Két guá ducng nhién lá ánh mät Giang Tiéu Bach nhin cáu ta cáng thém ghét bô.

“Sao anh lai vung vé thé nhi? Án gi uông gi cúng có thé bi sác”

Tiču Túc nguóc mät nhin Giang Tiču Bach, cô Ay ván mô miéng lám nhám ďú chuvén mä không hay biét gi. Tiéu Túc nhin chám chám môt hôi, ánh mät trám xuông, cáu ta dát chén xuông, chot dúng dáy, vông gua bän di tói truóc mät Giang Tiču Bach, sau dó cúi nguči ďua hai tay dät sau chô ngôi cúa cô Ay, väy cô Ay lai.

“Em nóianh..” ThÄy cáu ta ďôt nhién tói gän, Giang Tiéu Bach ngúng nói, tron trón hai mät nhin guong mät dep trai truóc mät, giong nói bät giác tró nén cáng tháng: “Anh, anh lám gi thé?”

“Nói tiép ďi, sao lai không nói núa?” Tiču Túc lai tién gán thém mäáy tác, hô háp cúa hai nguči gáän nhu guáÄn väo nhau. Via rôi, Giang Tiéu Bach côn nói náng rát húng hôn, hién tai lai cám nhu hén.

“Náy?” ThÄy cô Ay không nói gi, Tiéu Túc nhíu mäy: “Vúa rôi không phái nói chuyén häng hái lám sao? Gió nói tiép di chú”

Coi nhu Giang Tiču Bach ďá hiéu duoc, anh Ay dang côý khiéu khích cô!

A, ďô dan ông thôj tha, ďäu vól em sao? Anh cho räng nhu väy có thé chiém chú guyén sao?

Mo di! Giang Tiéu Bach em day, néu dé cho anh có co hôi chuvén minh, väy em lin theo ho cúa anh!

Nghí nhu váv, Giang Tiéu Bach nó nu cuči, bät ngô dua tay ôm lÄy cô Tiču Túc, túm tim nói: “Anh cúng dén gán nhu väy rôi, em côn nói gi ďuoc núa?”