Giang Tiểu Bạch trước đó còn đùa giốn, sau khi nhìn thấy vẻ mặt của Tiêu Túc thay đổi, cô ấy có chút khó hiểu.
“Làm sao vậy? Chỉ là mời tham dự lễ cưới thôi mà? Phải chăng anh và người trong hôn lễ có hiềm khích gì hả?”
Nghe vậy, Tiêu Túc tỉnh táo lại, môi mỏng mím chặt, không nói năng gì.
“Sao đột nhiên im lặng vậy?” Giang Tiểu Bạch nhìn vẻ mặt của cậu ta, nghi hoặc liếc mắt một cái.
Tiêu Túc lúc này mới hỏi: “Cô ấy đi bao lâu rồi?”
Giang Tiểu Bạch sửng sốt một chút rồi trả lời: “Cũng được hai mươi phút rồi”
“Hai mươi phút?”
Bây giờ đuổi theo cũng đã muộn, Tiêu Túc cau mày nghĩ ngợi.
Giang Tiểu Bạch cuối cùng cũng chắc chắn rằng Tiêu Túc như đang giấu giếm cô ấy điều gì đó, sau đó nhìn chằm chằm vào cậu ta.
“Người đến đưa thiệp là một cô gái khá xinh đẹp, nhưng cũng có chút kì lạ”
Nghe thấy thế, lông mày của Tiêu Túc càng nhíu sâu hơn.
Khi Giang Tiểu Bạch nhìn thấy phản ứng của cậu ta, rốt cuộc cô ấy cũng chắc chắn, cười hỏi “Đó là người trong lòng của anh sao?”
Câu nói này cuối cùng cũng khiến Tiêu Túc nhận ra điều gì đó, nhanh chóng quay lại nhìn Giang Tiểu Bạch, chỉ thấy vẻ mặt cô ấy không giống như đang trêu chọc, Tiêu Túc mới nhớ đến những cảm xúc vừa rồi mình ngu ngốc như thế nào.
“Anh…”
Cậu ta vừa mở miệng muốn nói gì đó, nhưng Giang Tiểu Bạch đã nhanh chóng nhét tấm thiệp vào tay cậu ta, sau đó xoay người bước vào phòng rồi đóng sầm cửa lại.
Phanh!
Tiếng động lớn vang vọng cả tòa nhà khiến Tiêu Túc không khỏi nhíu mày, một lúc sau mới cúi đầu nhìn tấm thiệp trên tay mình, trước mắt đặt nó tạm trên bàn rồi xách đồ vào bếp bắt đầu dọn đẹp.
Sau khi sắp xếp mọi thứ xong xuôi, cậu ta phát hiện cánh cửa vẫn đóng.
Tiêu Túc muốn đi vào giải thích với cô ấy, nhưng khi cậu ta vặn lại thì phát hiện cửa đã bị khóa từ bên trong.
“Tiểu Bạch?”
Tiêu Túc cau mày gọi tên cô ấy nhưng bên trong vẫn không có tiếng đáp lại.
Giang Tiểu Bạch ủ rũ ngồi trong phòng ngắm nhìn phong cảnh dưới lầu, trong đầu lại nghĩ đến hình ảnh của Tiểu Nhan, lúc đó cô còn băn khoăn tự hỏi sao lại có người phụ nữ đến tìm Tiêu Túc, không ngờ đó lại là người anh ấy khắc cốt ghi tâm.
Dù ngay từ đầu cô đã biết trong lòng anh ấy có một người khác nhưng cô vẫn muốn cùng anh ấy bắt đầu thử mối quan hệ yêu đương này.
Nhưng bây giờ khi nhìn thấy cô gái đó và vẻ mặt của Tiêu Túc khi biết tin cô ấy sẽ kết hôn, Giang Tiểu Bạch thừa nhận lòng mình cũng không rộng lượng như vậy bởi khi nói đến tình cảm thì con người ai cũng ích kỷ, và bản thân cô cũng không ngoại lệ.
Răng rắc.
Cửa đột nhiên bị mở ra, Giang Tiểu Bạch vừa quay đầu lại thì thấy Tiêu Túc đang đứng ở cửa với chìa khóa trong tay, bất lực nhìn cô.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Giang Tiểu Bạch chỉ liếc nhìn cậu ta một cái rồi thu hồi ánh mắt, tức giận nói: “Có được chìa khóa thì giỏi lắm sao? Muốn ở yên lặng trong phòng một chút cũng không được, haha…”
Tiêu Túc liếc nhìn chiếc chìa khóa trong tay, lẳng lặng cất vào túi, sau đó đi đến bên cạnh Giang Tiểu Bạch, cúi đầu nhìn cô.
“Nếu anh bỏ mặc em trong phòng, nói không chừng em còn tức giận hơn nữa”
Nghĩ đến đây, Giang Tiểu Bạch tự giễu cười một tiếng: “Tức giận thì sao? Dù sao nhất định cũng không bằng ánh trăng sáng trong lòng anh”
Tiêu Túc bị cô làm cho sửng sốt không biết nên trả lời như thế nào nên chỉ có thể đổi chủ đề: “Anh đã mua tất cả những thứ mà em cần,em xem thử xem còn thiếu gì không?”
Nghe thấy, Giang Tiểu Bạch ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tiêu Túc: “Anh đang cố tình lẩn sang chuyện khác đấy à?”
Tiêu Túc giải thích: “Không phải là lảng tránh, nhưng nếu chuyện này khiến em không hài lòng, nhắc đi nhắc lại cũng chẳng có ý nghĩa gì”
Giang Tiểu Bạch tức giận nhìn cậu ta hồi lâu, đột nhiên đứng dậy đẩy cậu ta ra ngoài, sau đó đi về phía phòng bếp.
Cô dùng rất nhiều sức, Tiêu Túc bị đẩy lùi mấy bước, nhưng khóe môi lại từ từ cong lên.
Giang Tiểu Bạch ở trong bếp không bao lâu thì Tiêu Túc đi vào, có lẽ cô ấy đang tức giận nên liên tục cần nhằn Tiêu Túc làm điều này điều kia.
“Dưa này anh phải cắt mỏng nhìn mới đẹp và đều nhau”
“Rửa sạch mấy món này, sau đó giết cá. Còn nữa, nhớ đem tủ lạnh dọn cho sạch sẽ”
Có lẽ biết cô vẫn còn đang tức giận, bất kể cô ấy nói gì, Tiêu Túc cũng không cự tuyệt, tất cả đều làm theo lời cô nói.
Giang Tiểu Bạch đứng phía sau ra hiệu, thấy Tiêu Túc ngoan ngoãn như vậy, cơn tức giận của cô liền biến mất một nửa.
Hơn nữa, người ta cũng sắp kết hôn, cũng không còn dính líu gì đến Tiêu Túc, dù thế nào đi nữa, cả đời này Tiêu Túc và cô ấy cũng không còn cơ hội tái hợp được nữa.
Bây giờ, tất cả những gì anh ấy phải làm là phải quên cô ấy và bắt đầu 1 cuộc sống mới.
Bữa trưa có thể coi là do Tiêu Túc trực tiếp làm, bởi vì mọi thứ đều không qua tay Giang Tiểu Bạch, cô ấy chỉ ngồi vào bàn ăn và chờ đợi thành quả.
Sau khi ăn uống xong, cơn tức giận của Giang Tiểu Bạch cuối cùng cũng hoàn toàn biến mất.
Chỉ là tấm thiệp mời trên bàn bên cạnh vẫn còn chói mắt, Giang Tiểu Bạch cảm thấy mình phải nghiêm túc tìm hiểu sự tình này.
“Cô ấy biết rằng em là bạn gái của anh và mời em đến dự đám cưới: Anh có đi cùng em không?”
Tiêu Túc còn đang xới cơm trong bát, nghe thấy thế liền dừng lại một chút.
“Sao lại im lặng? Vẫn không biết trả lời như thế nào sao?”
Tiêu Túc im lặng một lúc, sau đó lại nhìn chằm chằm cô nói: “Em muốn đi sao?”