Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 1380: Đồng ý với cô thế được chưa?




Được rồi bỏ đi, lười phải so đo về vấn đề này.

Tiêu Túc khẽ mím môi lại, không trả lời Giang Tiểu Bạch.

“Này, anh vẫn còn chưa trả lời vấn đề của tôi đâu đó! Mà mới vừa rồi có phải là anh cố ý nói sang chuyện khác đúng không?”

“Không phải”

Chẳng qua chỉ là đúng lúc nghĩ tới, chỉ như vậy mà thôi.

Nói chuyện thì cứ nói, ai bảo Giang Tiểu Bạch dựa vào gần như vậy làm gì chứ.

Ai biết được Giang Tiểu Bạch lại nheo mắt lại rồi nhìn chằm chằm vào Tiêu Túc: “Có phải là trong lòng anh có ý nghĩ đen tối gì hay không?”

Sau đó, Giang Tiểu Bạch lại xích lại gần Tiêu Túc hơn một chút, giống như là cô đang muốn tìm kiếm chút gì đó từ trên khuôn mặt hoặc là từ trong ánh mắt của cậu ta vậy, thế nên khoảng cách giữa hai người càng ngày càng được kéo gần lại. . Đam Mỹ H Văn

Nhịp tim đập của Tiêu Túc lúc này lại lần nữa trở nên không quá bình thường, cậu ta nhíu mày, ngay giây sau đó không kiểm soát được mà vươn tay ra đè lên trên mặt của Giang Tiểu Bạch rồi đẩy cô ra xa.

“Nói chuyện thì nghiêm túc mà nói, đừng tiến lại gần tôi như thế”

Trong lúc Giang Tiểu Bạch còn đang bị bất ngờ không kịp có bất cứ phản ứng lại nào thì khuôn mặt của cô đã bị đẩy ra xa, nhiệt độ từ lòng bàn tay của người đàn ông trực tiếp truyền đến trên mặt, nhưng khi cô giùng giằng phản ứng lại thì Tiêu Túc đã rút bàn tay to lớn của mình về.

Còn cô cũng đã bị đẩy xa.

Con mẹ nó, Giang Tiểu Bạch không chịu thua, oán giận mắng Tiêu Túc một câu: “Vậy anh nói chuyện thì cũng cứ nói chuyện đi, động tay động chân làm gì?”

Tiêu Túc không trả lời vấn đề của Giang Tiểu Bạch, Giang Tiểu Bạch nhìn chằm chằm và quan sát cậu ta thật kỹ, sau đó bất chợt nhớ đến ánh mắt né tránh của Tiêu Túc khi cậu ta đẩy cô ra vào lúc mới vừa rồi, khóe môi đột nhiên cong lên đánh giá Tiêu Túc.

“Tại sao mà anh lại phải đẩy tôi ra đột ngột đến như thế chứ? Sao thế hả? Chẳng lẽ là anh đang sợ tôi… đến gần anh hay sao?”

Nghe được câu hỏi này của Giang Tiểu Bạch, Tiêu Túc lại hờ hững liếc mắt nhìn cô một cái.

“Chẳng lẽ không phải sao? Nếu như không phải là sợ tôi đến gần thì anh cần gì phải vội vàng đẩy tôi ra xa như vậy chứ?”

Giang Tiểu Bạch chậm rãi nghiêng thân người hướng về phía trước để tiến đến gần Tiêu Túc một lần nữa giống như là cô đang muốn kiểm chứng những lời mà bản thân mình vừa mới nói vậy. Mặc dù trước đó cô đã bị cậu ta đẩy ra xa nhưng mà khoảng cách giữa hai người vẫn còn rất gần, cho nên trong khoảnh khắc khi cô nghiêng thân người về phía trước như thế này, khoảng cách giữa hai người lại bắt đầu được kéo gần lại không thôi.

Tiêu Túc nhìn cặp mắt long lanh nụ cười có ẩn chứa cả một tia gian xảo kia của Giang Tiểu Bạch, trong lòng đột nhiên lại có một loại cảm giác ngột ngạt, cậu ta khẽ mím đôi môi mỏng lại sau đó ung dung và thản nhiên nhìn cô.

Quả thực, Giang Tiểu Bạch thuộc vào hàng phụ nữ rất đẹp, hơn nữa còn là kiểu đẹp tự nhiên không cần phải trang điểm cũng đã vô cùng bắt mắt, về căn bản thì cũng không cần thiết phải trang điểm thêm quá nhiều, nếu như cô nghiêm túc trang điểm và thay đổi một chút cách ăn mặc của bản thân vậy thì cô sẽ có thể trực tiếp bước lên sân khấu chiếm cứ tiêu điểm ánh nhìn.

Giang Tiểu Bạch thật sự có bản lĩnh mê hoặc lòng người.

Trong khi Tiêu Túc còn đang mải suy nghĩ, Giang Tiểu Bạch đã tiến tới bên cạnh cậu ta, hai hàng mi xinh đẹp khẽ chớp, sau đó cô còn đột nhiên thổi một luồng hơi về phía cậu ta.

Mí mắt của Tiêu Túc lập tức căng thẳng: “Làm gì thế?”

Giang Tiểu Bạch cười đến rạng rỡ: “Không làm gì cả, chỉ là muốn thử phản ứng của anh một chút mà thôi. Tôi thấy hình như là anh rất sợ tôi đến gần? Có phải là chỉ cần tôi tới gần anh một chút thôi thì anh cũng sẽ cảm thấy căng thẳng, sau đó hô hấp cũng hụt hơi giống như là không thở nổi hay không?”

Cũng không biết là tại sao, dưới sự thúc giục của Giang Tiểu Bạch, Tiêu Túc lại trở nên giống như những lời cô vừa nói, cô càng đến gần cậu ta thì hô hấp của cậu ta lại càng dồn dập, cuối cùng thật sự giống như là không thở được nữa vậy.

Trong một cái nháy mắt, Giang Tiểu Bạch đã nhìn thấy được sự say mê ở trong mắt của Tiêu Túc.

Giang Tiểu Bạch cho rằng là bản thân mình đã nhìn nhầm rồi, nhưng mà ngay lúc cô đang muốn nghiên cứu lại cho thật kỹ càng thì cặp tròng mắt màu đen kia đã khôi phục được sự tỉnh táo và bình lặng, ngay sau đó chiếc cằm nhỏ của cô đã bị giữ chặt lấy, thậm chí sức lực mà cô cảm nhận được cũng rất lớn.

“Giang Tiểu Bạch, cô đang làm cái gì vậy hả?”

Tiêu Túc dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Giang Tiểu Bạch, giọng nói vô tình khiến cho cô cảm thấy sững sờ trong giây lát, sau đó không chờ cho Giang Tiểu Bạch kịp phản ứng lại thì cô đã nghe thấy Tiêu Túc nói tiếp: “Mặc dù bây giờ hai chúng ta đang ở chung một chỗ nhưng mà xin cô hãy nhớ cho rõ vị trí của chính mình là ở đâu, chúng ta chẳng qua cũng chỉ là quan hệ bạn trai bạn gái giả mà thôi, lúc bình thường không có chuyện gì làm thì cũng đừng dựa gần vào tôi như vậy, có nghe rõ chưa hả?”

Trong nháy mắt đó, Giang Tiểu Bạch chỉ cảm thấy được dường như là có một sợi dây cung đứt phựt một tiếng ở trong đầu của chính mình.

Sau đó, trong đầu của cô chỉ còn lại trống rỗng.

Giang Tiểu Bạch không biết được là sắc mặt của cô đã trở nên tái nhợt đi hay chưa, nhưng mà hai lỗ tai của cô bây giờ đã ù cả đi, đến mức khiến cho cô có cảm giác cô không còn nghe thấy được bất cứ âm thanh gì nữa.

Mà sau khi Tiêu Túc nói xong những lời này thì cậu ta cũng đã ngay lập tức ý thức được bản thân giữ chặt lấy cằm của Giang Tiểu Bạch như thế kia hình như cũng không được đúng lắm, sau đó cậu ta có chút bối rối buông tay ra rồi đứng dậy.

Lúc này Giang Tiểu Bạch mới phản ứng lại được, cô không hề nghĩ ngợi mà trực tiếp túm lấy cái gối tựa ở phía bên cạnh sau đó dùng sức đập lên trên lưng của Tiêu Túc.

“Tiêu Túc!”

Tiêu Túc cũng không né tránh, cậu ta đứng yên không nhúc nhích thế nên chiếc gối cũng theo lẽ dĩ nhiên đập trúng vào phía sau lưng của cậu ta.

“Những lời mà anh vừa mới nói là có ý gì? Cái gì được gọi là bình thường tôi không có chuyện gì làm thì đừng nên dựa vào anh gần như vậy chứ?

Anh cho rằng là tôi đang tán tỉnh gì anh hay sao?

Tôi nói cho anh biết, anh cứ nằm mơ đi! Cái gì gọi là tôi nên biết rõ vị trí của chính mình ở đâu, có người nào nói chuyện giống như anh vậy hay không? Anh cho rằng chính bản thân anh là ai chứ hả? Nói với anh một, hai câu anh đã tự cho mình là nhân vật chính rồi hay sao? Còn nói với tôi những lời như vậy nữa, thế tại sao hôm nay khi đứng trước mặt mẹ của anh thì anh lại không nói?”

“.

Tiêu Túc: “…

Đầu óc của Tiêu Túc lúc này cũng đã hơi có chút tỉnh táo lại một ít, thật ra thì sau khi cậu ta nói xong những lời này, cậu ta đã cảm thấy có chút hối hận rồi.

Nhưng mà khi đó Tiêu Túc bị Giang Tiểu Bạch áp đến gần sát như vậy, sau đó những lời nói kia của cô dường như lại đã nói trúng tim đen của cậu ta, cho nên cậu ta mới đột nhiên cảm thấy nóng đầu mà nói ra những lời kia.

“Anh không dám nói ra còn không phải là vì anh cũng sợ phiền phức hay sao? Nếu như mà chính bản thân anh cũng đã sợ phiền phức, vậy thì chúng ta cứ lấy cái mình cần là được rồi. Chỉ là nói chuyện mà thôi, tự anh ở chỗ đó căng thẳng, tôi nói anh đôi ba câu thì lại như thế nào? Anh có cần làm đến mức phải nói ra những câu tổn thương người khác như vậy hay không?”

Giang Tiểu Bạch cảm thấy tức giận thực sự, mới đầu quả thật là cô cũng chỉ muốn trêu chọc Tiêu Túc một chút thôi, ai biết được Tiêu Túc lại tích cực so đo đến như vậy, còn nói ra những lời khiến người khác tổn thương như thế kia nữa.

“Xin lỗi” Tiêu Túc xoay người lại, ánh mắt khóa chặt ở trên người của Giang Tiểu Bạch: “Mới vừa rồi là do tôi nói mà không lựa lời, bây giờ tôi chính thức xin lỗi cô”

Giang Tiểu Bạch sửng sốt một chút, nói xin lỗi?

€ó lẽ là do lời nói của Tiêu Túc quá mức tổn thương lòng người, cho nên chỉ thấy Giang Tiểu Bạch cắn môi dưới sau đó tức giận nói: “Anh cho rằng là chỉ cần anh nói xin lỗi thì sẽ có tác dụng hay sao? Lời nói ra như bát nước hắt đi, anh thật sự là rất quá đáng!”

Tiêu Túc im lặng nhìn Giang Tiểu Bạch, cô vẫn ngồi ở trên ghế sô pha, có lẽ là bởi vì tức giận cho nên hốc mắt của cô có một chút hồng hồng, Tiêu Túc nhớ lại những lời mà mình vừa mới nói kia, đích thực là rất quá đáng.

Tiêu Túc bất đắc dĩ thở dài, cam chịu số phận đi đến gần Giang Tiểu Bạch.

“Vậy cô muốn thế nào? Tôi để cho cô đánh thêm một trận?”

“Đánh một trận? Anh nghĩ cũng hay lắm” Bên ngoài Giang Tiểu Bạch hừ một tiếng nhưng tâm trạng và ý nghĩ ở trong lòng lại xoay chuyển rất nhanh, vốn dĩ là Giang Tiểu Bạch muốn nói với Tiêu Túc về chuyện của bác cô, không nghĩ tới được kế hoạch lại đột nhiên xuất hiện ngã rẽ, nhưng mà cũng không sao, bây giờ cũng không còn chuyện gì, mọi chuyện vẫn tiếp tục phát triển theo phương hướng mà cô hy vọng trước đó.

“Anh phải đồng ý với tôi một chuyện thì tôi mới không tức giận.”

Giang Tiểu Bạch không phải kiểu phụ nữ thích để tâm mãi vào những chuyện vụn vặt, đúng là mới vừa rồi cô cảm thấy rất tức giận Tiêu Túc nhưng mà nếu như lúc này có một chuyện càng quan trọng hơn vấn đề trước đó, vậy thì cô cũng sẽ nhanh chóng chuyển trọng tâm và sự chú ý lên trên chuyện quan trọng kia.

Có thể là vì không nghĩ tới được lúc Giang Tiểu Bạch tức giận lại vẫn còn có tâm trạng để đàm phán với mình cho nên Tiêu Túc cũng hơi sững sờ một chút, nhưng mà sau đó rất nhanh cậu ta đã phản ứng lại được.

“Cô muốn tôi đồng ý với cô chuyện gì?”

“Anh phải nói ra là anh có đồng ý hay không trước đã!” Giang Tiểu Bạch mới không trực tiếp nói thẳng cho Tiêu Túc biết trước.

Tiêu Túc: “Cô không nói ra thì làm sao mà tôi biết được là tôi có thể đồng ý được hay không chứ?”

Giang Tiểu Bạch tức giận gầm khẽ lên: “Cái con người này của anh nói xin lỗi mà không có thành ý gì hay sao? Rõ ràng là đã nói ra nhiều lời quá đáng đến như vậy rồi, còn tôi chẳng qua cũng chỉ bảo anh đồng ý với tôi một chuyện mà thôi, vậy mà anh lại ở nơi này từ chối ba lần bốn lượt, chẳng lẽ tôi còn có thể bảo anh đi giết người phóng hỏa hay sao?”

Tiêu Túc suy nghĩ một chút thì thấy vậy cũng phải, chỉ cần không phải là chuyện vi phạm đạo đức vậy thì thật sự là cậu ta đều có thể đồng ý với Giang Tiểu Bạch.

Tiêu Túc bất đắc dĩ trề môi: “Có thể, đồng ý với cô đã được hay chưa?”