Trong phòng ăn bầu không khí cực kỳ quái dị, Hàn Tuyết U thấy rất khó chịu. Đáy mắt cô mang theo chút nôn nóng, hoảng loạn, ánh mắt vẫn luôn dừng lại ở trên mặt Hàn Thanh.
Không biết Hàn Thanh có nhìn ra cái gì khác thường hay không, vì thế Hàn Tuyết U chỉ có thể chuyển đề tài liên tục, dẫn dắt ánh mắt của mọi người tập trung về phía mình.
Thế nhưng cho dù cô có dẫn dắt cách nào đi chăng nữa, thì ánh mắt của hai người đàn ông trên bàn cũng chỉ dừng lại phía cô trong thời gian rất ngắn.
“Hắt xì.” Đúng lúc này, tự dưng Thẩm Kiều cảm thấy mũi mình hơi ngứa.
Dựa trên phản xạ có điều kiện cô lập tức đưa tay lên che mũi, nghiêng đầu về phía sau, hắt xì nhẹ một cái.
m thanh hắt xì không lớn, thế nhưng vẫn dẫn tới ánh mắt tò mò của mọi người xung quanh.
Những người không hề bị lay động có lẽ cũng chỉ có Hàn Thanh và Dạ Mạc Thâm.
“Sao thế?” Dạ Mạc Thâm khẽ nhăn mày hỏi.
Ánh mắt của Hàn Thanh cũng dừng ở trên người Thẩm Kiều, âm thầm đánh giá.
Vốn dĩ Hàn Tuyết U còn định quan tâm Thẩm Kiều một chút, thế nhưng lại thấy Dạ Mạc Thâm và Hàn Thanh đều đang nhìn cô, lập tức dừng lại động tác chuẩn bị quan tâm. Dạ Mạc Thâm quan tâm Thầm Kiều là chuyện hết sức bình thường, vậy tại sao anh trai cô cũng quan tâm như thế…
Thấy cảnh này, Hàn Tuyết U yên lặng cắn cắn môi dưới, bàn tay đặt dưới gầm bàn không tự chủ nắm chặt thêm mấy phần.
Tại sao chứ? Tại sao cô tốn bao công sức tìm đề tài nói chuyện, mà tất cả mọi người không ai chịu nhìn cô nhiều hơn một chút. Thế mà Thẩm Kiều chỉ khẽ hắt hơi một cái, ánh mắt của mọi người lập tức hướng về cô ấy.
Còn anh trai cô nữa, một người vốn bình tĩnh như vậy, tại sao cũng nhìn cô ấy? Hơn nữa ánh mắt còn giữ mãi không buông. Cô ấy đẹp đến thế sao? Vốn dĩ trong lòng Hàn Tuyết U đã hoảng hốt không yên, bây giờ lại càng không thể bình tĩnh được. Hai tay cô siết lại ngày càng chặt, móng tay cắm vào trong thịt cũng không hề hay biết.
Thẩm Kiều thấy mọi người ai cũng nhìn mình, khuôn mặt trắng nõn mặt lập tức đỏ lên. Cô ôm mũi mình lắc đầu: “Tôi không sao, mọi người cứ tiếp tục di.” Dạ Mạc Thâm không nhịn được khế nhíu mày, đột nhiên nhảy mũi có lẽ nào là bị cảm rồi? Sau khi Dạ Mạc Thâm chuyển cái giường nhỏ của cô đi, sau đó cô vẫn nằm ngủ trên mặt đất. Cho dù đếm đến Dạ Mạc Thâm đã hoảng hốt không yên, bây giờ lại càng không thể bình tĩnh được. Hai tay cô siết lại ngày càng chặt, móng tay cắm vào trong thịt cũng không hề hay biết.
Thẩm Kiều thấy mọi người ai cũng nhìn mình, khuôn mặt trắng nốõn mặt lập tức đỏ lên. Cô ôm mũi mình lắc đầu: “Tôi không sao, mọi người cứ tiếp tục di.” Dạ Mạc Thâm không nhịn được khế nhíu mày, đột nhiên nhảy mũi có lẽ nào là bị cảm rồi? Sau khi Dạ Mạc Thâm chuyển cái giường nhỏ của cô đi, sau đó cô vẫn nằm ngủ trên mặt đất. Cho dù đếm đến Dạ Mạc Thâm đứng lên, không kịp chuẩn bị cứ vậy va vào tách cà phê chưa kịp đặt xuống kia. Cà phê đổ ra ngoài, chất lỏng nóng bỏng lập tức hất lên trên người Hàn Tuyết U.
“Nóng quá, nóng quá!” Vành mắt Hàn Tuyết U gần như đỏ lên ngay lúc ấy, da dẻ hồng hào trước đó cũng bị đỏ lên. Cô vừa co một chân nhảy tại chỗ vừa kêu nóng.
“Xin lỗi!” Người phục vụ thấy thế hoảng sợ trợn mắt lên, vội vàng xin lỗi: “Quý khách, cô không sao chứ ạ? Mời theo tôi về phía sau, tôi sẽ băng lại cho cô.” Dù sao cũng là em gái mình, lúc này cuối cùng Hàn Thanh cũng chịu đứng lên, anh kéo tay Hàn Tuyết U lại rồi quay ra hỏi người phục vụ: “Có nước lạnh không?” “Có có có, ở phía sau.” Hàn Thanh lập tức dắt Hàn Tuyết U đi tới phía sau nhà hàng, cầm khăn tay đã thấm nước lạnh đắp lên mảng bị đỏ trên da cô. Hàn Tuyết U đau đến mức nước mắt lưng tròng: “Xin lỗi anh hai, em hấp tấp quá, mang phiền phức đến cho anh rồi.” Nghe Hàn Tuyết U nói vậy, Hàn Thanh cúi đầu nhìn cô một cái. Thấy dáng vẻ tội nghiệp của cô gái nhỏ trong lòng có chút bất đắc dĩ, giọng nói cũng vì vậy mà nhẹ nhàng hơn mấy phần: “Lần sau nhớ cần thận một chút.” “Vâng... Không biết lần này có để lại sẹo không anh?” Hàn Thanh nhíu mày, Hàn Tuyết U nhân cơ hội kéo tay anh lại, đáng thương nói: “Nếu như đề lại sẹo, có phải sẽ rất xấu không? Đến lúc đó liệu có phải sẽ không có ai thèm lấy em nữa?” Im lặng một lát, Hàn Thanh cởi áo âu phục ra khoác lên người Hàn Tuyết U đem cô vây lại nói: “Đi bệnh viện xem sao.” Nghe thấy Hàn Thanh nói muốn đưa mình đi bệnh viện, trái tim trong lòng Hàn Tuyết U khẽ nhảy nhót. Cô nhìn Hàn Thanh ánh mắt ngập nỗi chờ mong: “Cảm ơn anh hai.” Sau đó Hàn Tuyết U đi theo Hàn Thanh ra ngoài, chỉ cần Hàn Thanh đưa cô đi bệnh viện, sẽ không cần ở đây tiếp tục đối mặt với Thẩm Kiều nữa, như vậy lại càng an toàn hơn một chút.
“Tuyết U, cậu không sao chứ?” Từ lúc Hàn Tuyết U bị phỏng Thầm Kiều vẫn đứng ngồi không yên. Cô rất muốn đi theo, nhưng lại ngại anh trai người ta đã ở nơi đó, cô đi theo cũng không tiện, chỉ có thể ngồi tại chỗ đợi người đi ra. Thấy người ra rồi cô nhanh chóng bước đến dò hỏi.
Hàn Tuyết U thấy cô đi về phía mình, trong con ngươi xinh đẹp thoáng qua một tia chán ghét. Trong lòng cô dâng lên cảm giác Thẩm Kiều đang cố ý thể hiện trước mặt anh trai mình, thực sự là làm cho người ta muốn ói! “Mình không sao.” Hàn Tuyết U nhanh chóng tránh thoát, không cho Thẩm Kiều đụng vào mình, vẻ mặt lạnh nhạt.
Tay Thẩm Kiều cứ vậy giơ lên giữa không trung, trong mắt cô có chút không hiểu nhìn Hàn Tuyết U một chút.
Xảy ra chuyện gì rồi? Sao Tuyết Ulại….
“Thư ký Tô.’ Hàn Thanh lạnh nhạt mở miệng: “Đưa cô chủ đi bệnh viện, cố gắng xử lý vết thương khéo một chút, con bé không muốn bị để lại sẹo.” Vốn là trong lòng còn đang nhảy nhót vui mừng, sau khi nghe được câu này Hàn Tuyết U như bị người ta giội cho một chậu nước lạnh, màu máu trên mặt lập tức rút đi bằng sạch.
“Anh hai, anh... Anh không đưa em đi sao?” Thư ký Tô đứng dậy, bình tĩnh đi về phía Hàn Tuyết U giải thích: “Cô Tuyết, công việc của Tổng giám đốc Hàn rất bận, mười phút nữa cậu ấy còn phải tham gia một hội nghị vô cùng quan trọng. Cô để tôi đưa cô đi nhé.” Hàn Tuyết U: “Cái hội nghị kia còn quan trọng hơn so với việc em bị thương sao?... Anh hai….” Thư ký Tô khẽ nhíu mày, chỉ lo lời tiếp theo của Hàn Tuyết U sẽ chọc cho Hàn Thanh không vui, liên nhanh chóng bước tới ôm lấy bờ vai cô dỗ dành: “Được rồi Tuyết U, tôi biết cô không thoải mái. Để tôi dẫn cô đi bệnh viện kiểm tra trước, buổi tối anh hai cô hết bận sẽ đến thăm cô, đi thôi.” Thư ký Tô nhanh chóng dẫn được Hàn Tuyết U ra ngoài.
Hàn Tuyết U buồn bực cắn cắn môi dưới, trước khi đi đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Thẩm Kiều, bày ra dáng vẻ tội nghiệp đáng thương: “Kiều, mình hơi sợ, cậu cùng đi với mình có được không?” Thẩm Kiều thấy cô như vậy vô cùng lo lắng, chẳng qua là hôm nay là cô hẹn Hàn Thanh qua đây, bây giờ Hàn Thanh còn chưa đi, sao cô có thể đi được…
Nghĩ tới đây, Thẩm Kiều theo bản năng nhìn Dạ Mạc Thâm một chút.
Dạ Mạc Thâm như thấy được lời khẩn cầu nơi đáy mắt cô, khẽ cau mày lại.
Cô gái này là kẻ ngốc hay sao chứ? Có điều, Dạ Mạc Thâm chung quy vẫn không có biện pháp từ chối cô, lạnh lùng nói: “Đi đi, chả mấy khi tôi và Tổng giám đốc Hàn có cơ hội gặp mặt, các cô đừng ở chỗ này cũng chỉ khiến chúng tôi mất hứng.” Thẩm Kiều: “….” Người này là đang muốn giúp cô hay là muốn hại cô đây.
Đúng là vừa ngạo kiểu lại còn vừa ác miệng chẳng giống ai.
Có điều cuối cùng Thẩm Kiều vẫn cảm kích nhìn anh, sau đó nói một tiếng xin lỗi với Hàn Thanh liền tiến lên đỡ Hàn Tuyết U rời đi.
Cô nghĩ, dù sao Hàn Tuyết U cũng là em gái Hàn Thanh, cô lỡ hẹn đi cùng cô ấy, chắc hẳn anh cũng sẽ không trách tội cô đâu.
Hàn Tuyết U vừa mềm mại dựa đầu vào vai Thẩm Kiêu, vừa nói: “Kiều, có cậu đi cùng với mình là tốt quá rồi. Thư ký Tô, cô có thể quay lại cũng được.” Nghe Tuyết U nói như thế, thư ký Tô lập tức khuyên nhủ: “Nhưng Tổng giám đốc Hàn đã dặn tôi là...” “Đấy là do anh hai tôi lo lắng không có ai đi cùng tôi, nhưng bây giờ đã có Kiều đi cùng rồi nha. Hơn nữa... chẳng phải mười phút nữa anh hai tôi còn có một hội nghị quan trọng hay sao? Chắc chắn anh ấy sẽ cần cô hỗ trợ, cô cứ quay lại giúp anh hai tôi đi.”