Cuối cùng, cô cũng đã nói được tất cả những gì muốn nói, nói cho tới khi nào xong thì thôi. Tiểu Nhan thở một hơi nhìn Hàn Thanh, trong ánh mắt cô như có vẻ khiêu khích.
Hàn Thanh khẽ run. Anh ta không nghĩ tới cô còn có có một mặt ranh mãnh như vậy. Nếu muốn chơi, Hàn Thanh cũng không ngại trêu chọc cô. Tay anh vốn lau mồ hôi thay cô, sau đó trượt rồi đặt trên vai của cô và ấn xuống. Sau khi nghe cô nói xong, lúc này, hai tay anh ta mở ra một cách đơn giản, áp vào phần gáy trắng nõn của Tiểu Nhan và nâng cô lên.
“Vừa rồi em nói gì? Anh không nghe rõ, em lặp lại lần nữa được không?”
Tiểu Nhan: “..”
Tay anh xách gáy mình, nhiệt độ trên tay không có bất kỳ cách trở nào mà dịch chuyển vào trong cơ thể cô. Tình huống như thế hình như là đang uy hiếp cô, Tiểu Nhan đâu còn dám nói gì.
Cô chớp mắt nhìn anh, không trả lời.
Hàn Thanh hơi nheo mắt lại, hơi thở anh càng ngày càng gần: “Không nói nữa à? Không phải vừa rồi em can đảm lắm sao?”
Tiểu Nhan: “..”
“Dáng người đẹp? Ăn mặc táo bạo? Hợp với khẩu vị của anh?”
Khí thế Tiểu Nhan yếu hơn, nếu cổ của cô không bị Hàn Thanh nâng lên thì lúc này chắc là cô sẽ gục đầu xuống đất.
“Anh là người thế nào, em còn không biết sao?” Hàn Thanh đưa tay gõ đầu cô: “Theo đuổi sự kiềm chế và lý trí mà anh ta từng tự hào, cuối cùng anh ta vẫn nghe theo trái tim mình mà cúi đầu chạm vào môi cô.
Nhưng anh ta chưa đụng tới môi của cô thì Tiểu Nhan đã tránh anh ta ra. Tiểu Nhan nhìn anh ta đang gần lại trong gang tấc và nói: “Vừa rồi Lâm Thấm Nhi lại tới, em đã mắng cô ta một trận.”
“Ừm” Hàn Thanh lên tiếng, tiếp tục cúi đầu tìm kiếm môi của cô. Tiểu Nhan mặt đỏ hồng mà ẩn núp, cô vừa tránh vừa nói: “Phản ứng này của anh là sao?”
Anh ta vẫn đang tìm. Tiểu Nhan nghiêng đầu một cái, môi mỏng của Hàn Thanh rơi vào trên má cô, dường như hơi không kiên nhãn, anh ta trực tiếp vươn tay ấn chặt sau đầu cô, trầm giọng nói: “Chớ lộn xộn”
Tiểu Nhan muốn quay đầu, nhưng lại bị anh ta cố định, nên vốn không nhúc nhích được, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn anh đến gần mình: “Cái đó…
em đã nói với anh là em mắng cô ta một trận, anh không phản ứng chút nào sao?”
Phản ứng?
Hàn Thanh hé mắt, cúi đầu hôn lên môi cô, sau đó lại ngẩng đầu lên, giọng nói anh hơi lãnh đạm: “Một người không quan trọng thì em hy vọng anh có phản ứng gì?”
Người không quan trọng ư?
Nghe được câu trả lời này, tất cả bất mãn trong lòng Tiểu Nhan biến mất sạch sẽ, lông mày cũng nhướng lên. Cô túm lấy cổ áo của Hàn Thanh: “Đây là anh nói cô ta là người không quan trọng. Nếu ngày nào đó cô ta quyến rũ anh, em không cho anh để ý đến cô ta”
Hàn Thanh bất đắc dĩ cười nhẹ: “Em không có lòng tin với anh như vậy à?”
có thể trơ mắt nhìn anh đến gần mình: “Cái đó…
em đã nói với anh là em mắng cô ta một trận, anh không phản ứng chút nào sao?”
Phản ứng?
Trong lòng Lâm Thấm Nhi hậm hực. Người đàn ông của cô ấy còn chưa được hưởng mùi vị của người phụ nữ như cô ta đâu, đợi khi anh ta biết cái gì gọi là sống không bằng chết, thì đến lúc đó sẽ không cần cô nữa.
Một sự giêu cợt cực độ lóe lên trong mắt Lâm Thấm Nhi, một ý tưởng đã hình thành trong đầu cô ta. Buổi tối có một bữa tiệc bên bờ biển, có thể tự do tham gia. Tiểu Nhan hào hứng kéo Hàn Thanh đến, sau đó lại gặp vài cặp đôi đã lên thuyền lúc trước, trong đó có một cặp đã chụp ảnh cho Tiểu Nhan lúc chiều.
Sau khi nhìn thấy Tiểu Nhan thì liếc sang và bắt đầu buôn chuyện: “Thế nào rồi? Cô ta có ngừng quấy rầy không?”
Tiểu Nhan nhớ lại buổi chiều mình oán hận Lâm Thấm Nhi, cô nghiêng đầu: “Nếu cô ta thức thời thì sẽ không dây dưa nữa nhỉ?”
Người phụ nữ cười cười: “Hả? Nghe như thể em đã giải quyết được cô ta rồi à?”
Nghe vậy, Tiểu Nhan nhịn không được cười, cô nhẹ giọng thanh minh cho bản thân: “Nào có?
Em không phải người bạo lực như vậy, chỉ là trao đổi thôi”
“Trao đổi mà có thể giải quyết người được cũng đủ thấy em giỏi rồi, không nghĩ tới nhìn em yếu đuối như vậy, như một con mèo chưa lớn mà cũng có thể xử lý người khác?”
Nghe đối phương trêu ghẹo mình giống như con mèo nhỏ, trong lòng Tiểu Nhan không nhịn được bĩu môi nói: “Thoạt nhìn em yếu như vậy sao?”
Người phụ nữ kia gật đầu: “Thoạt nhìn yếu thật, giống như cô em gái ngây thơ, tuổi lại nhỏ, lại ngây ngô, chồng cô lại chững chạc, ổn định và xuất chúng. Em nói xem cô ta không nhìn chòng chọc vào em thì nhìn chòng chọc ai?”
Tiểu Nhan: “Cái này là trách em à?”
“Được rồi, buổi tối chơi vui vẻ, chúng tôi đi trước nhé”
Tiểu Nhan gật đầu với người bên kia, sau đó lấy điện thoại ra chụp vài bức ảnh gửi cho Hàn Mộc Tử, để chia sẻ với cô niềm vui của đêm này.
Hàn Mộc Tử bên kia gửi một dấu chấm lửng qua, có vẻ không vui. Tiểu Nhan hơi nghỉ hoặc một chút, liền hỏi cô là làm sao vậy.
Ai ngờ Hàn Mộc Tử không trả lời mà còn hỏi lại: “Cuộc hành trình của mấy người còn có năm ngày là kết thúc à?”
Còn có năm ngày là kết thúc sao? Tiểu Nhan nháy nháy mắt, trong lòng cô nổi lên sự không nỡ.