Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 1213: Đi thu dọn đồ Đạc




Nhưng đối với cô ta đây là chuyện tốt, Lâm Thấm Nhi rất tự tin vào năng lực của bản thân mình. Chỉ cần người đàn ông ấy thử một lần thì sẽ biết cô gái nhỏ này vốn không có chút sức hấp dẫn nào.

Nghĩ đến đây, Lâm Thấm Nhi lại nói: “Ừm…

nếu cô ngại ngùng thì tôi sẽ không nói nữa, chỉ là… “

“Hả?” Tiểu Nhan nhìn cô ta đầy nghi hoặc, có vẻ rất tò mò cô ta sẽ nói gì tiếp theo.

Lâm Thấm Nhi lộ vẻ khó xử: “Tôi cảm thấy có lẽ cô không nên nói sẽ tốt với cô hơn, dù sao thì…

cũng không nhất định là sự thật”

Một câu nói này đã thành công khơi dậy sự tò mò của Tiểu Nhan, nếu cô ta không nói như vậy thì Tiểu Nhan sẽ không muốn biết. Bây giờ, cô ta lại ấp a ấp úng như vậy khiến Tiểu Nhan càng muốn biết hơn.

Có chuyện gì sao lại không thể nói cô ấy nghe?

“Thấm Nhị, chị nói cho tôi biết đi”

“Cô thật sự muốn nghe sao?” Lâm Thấm Nhi nhìn cô ấy không chắc chắn.

Tiểu Nhan ậm ừ một tiếng rồi gật đầu lia lịa.

“Ừm, vì cô rất muốn nghe nên tôi mới nói nhé.

Vốn là tôi cũng không muốn nói, nhưng mà…

Trong lúc nguy cấp, cô đã đứng ra giúp tôi nói chuyện, còn đưa tôi đi, cho nên, có một số lời từ tận đáy lòng tôi muốn nói với cô.”

Tiểu Nhan nghe lời này xong thấy sững sờ, thật sự không hiểu Lâm Thấm Nhi là đang ấp úng gì nữa.

“Cô Nhị, rốt cuộc là cô muốn nói gì? Đừng nói nửa chừng thế chứ”

Lâm Thấm Nhi ho nhẹ một tiếng, trên mặt có hơi mất tự nhiên: “Thật ra giữa nam nữ… Ở bên nhau không phải là giống hai người thế này đâu…

Đàn ông chỉ cần thích cô sẽ có những loại suy nghĩ kia với cô. Nhưng mà… Hai người đi du lịch cùng nhau mà lại không ở chung phòng thì cũng không nói làm gì. Đây hai người lại còn…”

Nói xong, Lâm Thấm Nhi do dự muốn nói gì đó, mặc dù cô ta không nói tiếp nhưng Tiểu Nhan đã hiểu được loại ý đó của cô ta rồi.

“Chị Nhi…”

“Tôi không có ý gì khác, tôi chỉ cảm thấy cô rất tốt, không nên bị phụ lòng nên mới đem những lời trong lòng ra nói với cô. Anh ấy không muốn ở chung một phòng với cô có lẽ không phải do anh ấy không có hứng thú với cô hay không thích cô, mà chỉ là tôn trọng cô thôi thì sao?”

Lâm Thấm Nhi đổi giọng rất nhanh, nhưng những lời nói kia đã chạm phải vào tim của Tiểu Nhan.

Nếu là bình thường, Tiểu Nhan chỉ cần suy nghĩ cẩn thận chút đã không khó phát hiện ra mục đích của người này khi nói những câu đấy, nhưng tâm trạng hiện tại…

Sau khi tỉnh lại biết được Hàn Thanh đã đặt cho mình một cái phòng khác, tuy rằng Tiểu Nhan tự bảo mình không được suy nghĩ nhiều, nhưng mà vẫn cảm thấy Hàn Thanh… không thích cô nhiều như cô nghĩ?

Tuy là giữa hai người có nắm tay, có ôm, có hôn môi nhưng mà…

“Được rồi, cô đừng nên nghĩ nhiều quá, những lời vừa rồi là tôi nói nhảm ấy, cô đừng để trong lòng đó.”

Tiểu Nhan bất đắc dĩ cười cười, nhẹ nhàng nói: “Chị Nhi đừng lo lắng, tôi sẽ không để bụng đâu. Cũng không còn sớm nữa, chị nghỉ ngơi trước đi.”

“ ừỪ”

Lâm Thấm Nhi đi ngủ rồi Tiểu Nhan mới đem quần áo vào nhà tắm chuẩn bị tắm rửa. Vừa đóng cửa xong, cô ấy ngơ ngác đứng dựa lưng vào cánh cửa, bên tai không ngừng vang vọng những lời nói vừa rồi của Lâm Thấm Nhi.

Phải mất đến vài phút sau, Tiểu Nhan mới dùng sức lắc lắc đầu mình.

Không được! Lúc này, sao cô ấy có thể nghĩ ngợi lung tung được chứ? Cuối cùng cả hai đã được ở bên nhau rồi mà. Trước kia Hàn Thanh rất lạnh lùng nhưng từ khi ở bên cạnh cô ấy, anh ấy đã thay đổi rất nhiều. Anh ấy thậm chí còn cởi cúc áo sơ mi của mình trước mặt cô ấy, khiến cho cô ấy phải sợ hãi mà ngăn anh ấy lại. Anh ấy còn nói để dịp khác sẽ cho cô ấy nhìn sau.

Bây giờ, anh ấy không muốn ở chung phòng với mình là vì chưa đến lúc thôi.

Đúng. Thời gian để cả hai ở bên nhau không còn dài, cô không thể nghĩ lung tung.

Ngay sau đó, Tiểu Nhan đã vứt bỏ hết những suy nghĩ đang phân tán trong đầu, sau đó mau chóng đi tắm.

Ra khỏi nhà tắm, tóc vẫn còn ướt nên cô ấy dùng khăn lau tóc, nhưng động tác của cô ấy bỗng dừng lại.

Bởi vì trong phòng có một người khác, là Hàn Thanh.

Anh ấy đang ngồi trên một cái ghế, hai chân mảnh khảnh thon dài để trên mặt đất, sắc mặt lạnh lùng bình tĩnh. Lâm Thấm Nhi bưng một ly rượu đỏ, bước tới chỗ anh ấy nhẹ giọng: “Anh Thanh, đây là rượu em rót cho anh. “

Trong lúc nói chuyện, cô ta cúi người đặt ly rượu xuống bên cạnh Hàn Thanh. Không biết có phải ảo giác của Tiểu Nhan không nhưng mà khi Lâm Thấm Nhi xoay người thân thể như có như không chạm vào Hàn Thanh.

Nhìn thấy eo cô ta sắp chạm vào Hàn Thanh.

Tiểu Nhan trợn to hai mắt, vừa định nói, Hàn Thanh ở đẳng kia đã tránh đi cái chạm của Lâm Thấm Nhi không chút nể nang.

Anh ấy đứng dậy nhìn Lâm Thấm Nhi với đôi mắt u ám.

Ánh mắt Lâm Thấm Nhi lóe lên một tia kinh ngạc, vừa rồi rõ ràng cô đã hạ cổ áo xuống. Khi đi đến bên cạnh người đàn ông, giọng nói và bước chân của cô đều cố ý nhẹ nhàng. Anh ấy không cảm giác được nên mới tránh ra sao?

Là vô tình hay là?

Lâm Thấm Nhi không đành lòng, với bộ dáng hoàn mỹ quyến rũ của cô ta, so với hạt đậu dây khô kia không biết tốt hơn bao nhiêu, chỉ cần là một người đàn ông bình thường thì sao có thể không bị dụ dỗ?

Ngay khi Lâm Thấm Nhi định thử lại, Hàn Thanh nhận ra Tiểu Nhan đã từ nhà tắm đi ra rồi.

Anh ấy nhìn cô ấy, ngay sau đó bước đến bên cô ấy trước khi Lâm Thấm Nhi kịp bước tới.

“Tắm xong rồi sao?”

Đối mặt với Tiểu Nhan, khuôn mặt Hàn Thanh tuy vẫn lạnh lùng nhưng trong ánh mắt và giọng nói của anh rõ ràng là ấm áp hơn nhiều.

Tiểu Nhan thực sự không biết chuyện gì đang xảy ra, cô ấy sững sờ đứng nhìn Hàn Thanh một mình bước tới.

“Vâng” Nghĩ đến câu hỏi vừa rồi của Hàn Thanh, Tiểu Nhan gật đầu trong tiềm thức. Sau đó, cô ấy liếc nhìn Lâm Thấm Nhi rồi lại nhìn Hàn Thanh: “Sao anh lại ở đây?”

Hàn Thanh cười nhạt một tiếng, bàn tay to trên ót của cô xoa xoa: “Đi thu dọn đồ đạc đi”

“Hả?” Tiểu Nhan khó hiểu nhìn Hàn Thanh: “Thu dọn đồ đạc?”

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao lại đột nhiên yêu cầu cô ấy thu dọn đồ đạc? Nếu bây giờ trong thế giới truyện tranh, Tiểu Nhan chắc là sẽ có rất nhiều dấu chấm hỏi trên đầu.

“Nghe lời anh đi, nhé?”

Hàn Thanh không giải thích nhiều với cô ấy thêm mà chỉ kêu cô ấy đi thu dọn. Mặc dù không biết chuyện gì xảy ra nhưng Tiểu Nhan vẫn nghe theo lời của Hàn Thanh. Vì vậy, cô ấy nhanh chóng quấn lấy mái tóc ướt đẫm và đi thu dọn đồ đạc của mình.

Thật ra cô ấy cũng không mang nhiều đồ nên rất nhanh đã dọn xong, khi bước tới chỗ Hàn Thanh, Hàn Thanh rất tự nhiên cầm lấy vali trong tay cô ấy.

“Có chuyện gì vậy?” Tiểu Nhan không khỏi hỏi lại.

Lâm Thấm Nhi đứng một bên tâm trạng rõ ràng không tốt. Tuy rằng trên mặt vẫn mang theo ý cười, nhưng toàn thân đã sớm không tốt, lo lắng bước lên phía trước, nhìn chằm chằm vali trong tay Hàn Thanh: “Sao vậy? Là do em ở đây làm phiền hai người sao? Nếu vậy hay là để em dọn đi nhé?”

Nói xong, Lâm Thấm Nhi xoay người rời đi.

Hàn Thanh vẻ mặt bình tĩnh không nói chuyện, Tiểu Nhan xấu hổ chỉ có thể ngăn cản: “Cô Nhị, chờ một chút”