Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 1185: Sinh con (2)






**********

Thật ra Hàn Mộc Tử muốn nói rằng anh ở nơi này với em ngược lại sẽ càng tạo thêm áp lực, dù sao vẻ đau đớn trên mặt Dạ Mạc Thâm cũng giống như cô.

Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử hơi xấu hổ.

Cô có cảm giác người sinh con là Dạ Mạc Thâm mà không phải cô.

Bác sĩ đi đến, nhìn Dạ Mạc Thâm và dặn dò: “Chồng theo vợ vào phòng sinh không phải không được nhưng nhớ kỹ phải cổ vũ, động viên tinh thần cho sản phụ.”

Dạ Mạc Thâm vuốt cằm thể hiện rằng mình đã hiểu.

Thời gian tiếp theo, bác sĩ bảo Hàn Mộc Tử làm thế nào thì Hàn Mộc Tử phải làm thế đó. Thời điểm quan trọng đã đến, cô đau đến nỗi mặt trắng bệch, Dạ Mạc Thâm thấy thế liền đưa cánh tay đến trước mặt cô: “Đau quá thì em cắn tay anh đi, đừng nhịn.”

Môi Hàn Mộc Tử tái nhợt không còn chút máu do bị cô cắn nát. Nhìn Dạ Mạc Thâm đưa tay lên miệng mình, cô giật mình nhưng không cắn. Ngược lại, Dạ Mạc Thâm gấp gáp bèn đưa tay mình vào miệng cô luôn.

Hàn Mộc Tử: “...” “Đau thì em hãy cắn, đừng chịu đựng.” Dạ Mạc Thậm kiên định nói.

Hàn Mộc Tử rất muốn bảo Dạ Mạc Thâm lấy tay ra, dù sao tay cũng bằng thịt thì cắn xong, cô không đau nhưng chắc chắn anh sẽ đau đến chết đi sống lại mất.

Nghĩ thế, Hàn Mộc Tử lắc đầu, cô vẫn có thể chịu nổi. “Cắn đi.” Dạ Mạc Thâm dụ dỗ cô, vẻ mặt và giọng nói như đang dỗ một đứa trẻ ăn cơm, còn Hàn Mộc Tử cơm đã dâng đến bên miệng mà còn không chịu hả ra ăn. Y tá ở bên cạnh nhìn thấy tình huống này, cô chịu không nổi đành nói: “Cô Hàn à, chồng cô bảo cô cắn thì cô cứ cắn đi, dù gì anh ta đã không sợ đau thì cô lo làm chi. Cô phải căn thì chồng cô mới hiểu được sinh con đau đến nhường nào.

Dù là bao nhiêu tuổi thì phụ nữ sinh còn đều rất vất vả. Nghe y tá nói cô cũng mềm lòng nhưng Hàn Mộc Tử vẫn không chịu. Muốn để cho chồng biết nỗi đau khi sinh con thì đơn giản là để đối phương càng quan tâm mình hơn, nhất là sau khi sinh con xong.

Nhìn cách anh chăm sóc con là đủ hiểu. Ngay lúc này mà Dạ Mạc Thâm đã lo lắng đến như vậy thì chờ sinh xong có phải anh sẽ nâng hai mẹ con cô trong lòng bàn tay hay không? Vì thế, cô không cần lo lắng nhiều về chuyện này.

Tuy Hàn Mộc Tử nghĩ vậy nhưng cơn đau bỗngchốc truyền tới khiến cô không chịu nổi mà theo bản năng cắn tay của Dạ Mạc Thâm.

Chuyện đến quá bất ngờ, Dạ Mạc Thâm chỉ cảm thấy lòng bàn tay mình đau nhói, vì không chuẩn bị trước nên suýt chút nữa anh đã hét lên nhưng may anh đã kiềm chế lại.

Ở bên cạnh, bác sĩ và y tả nhìn cảnh tượng này bèn nhìn Dạ Mạc Thâm thêm vài lần.

Trước nay không phải chưa từng có đàn ông vào phòng sinh, cũng có người giống như anh đưa tay cho vợ cần. Nhưng đến lúc bị cần thì họ sẽ la lên đau đớn hoặc nhíu mày chịu đựng.

Thế mà bây giờ, các cô nhìn Dạ Mạc Thâm mặt bất biến, ngay cả mày cũng không nhăn lại một chút.

Đau đớn vẫn tiếp tục, bác sĩ lại hướng dẫn còn Làn Mộc Tử làm theo lời bà.

Bên ngoài phòng sinh là một nhóm người rất ăn ý gữ im lặng. Mọi người cũng không biết phải nói gì cho đúng nói về Hàn Mộc Tử thì dễ nghĩ nhiều, còn nói sang chuyện khác lại không hợp lí.

Từng giây từng phút trôi qua, Đậu Nhỏ cũng bắt đầu dựa vào người Tiểu Nhan, mà bên cạnh, ông cụ Uất Trì nhìn thấy không khỏi ghen tị. Tuy Tiểu Nhan có quan hệ rất tốt với Hàn Mộc Tử nhưng cũng không phải người thân. Thế mà Đậu Nhỏ lại an tâm tựa vào người con bé? Nghĩ vậy, ông cụ Uất Trì đưa tay kéo quần áo của Đậu Nhỏ, nghiêm giọng nói: “Đậu Nhỏ con mau ngồi dậy đi.” “Dạ? Đậu Nhỏ xoa đôi mắt híp đi vì buồn ngủ củamình, cậu bé mơ màng nhìn ông cụ: “Ông cổ ngoại sao vậy a?”

Nhìn dáng vẻ chưa tỉnh ngủ của cậu khiến mọi người yêu thương, ông cụ đưa tay sờ tóc cậu rồi mới nói: “Con ngồi đàng hoàng lại đi, sao lại nằm lên người người ta thế kia? Hay con qua bên ông cố ngoại này.” Tiểu Nhan nghe hiểu ý ông cụ, cô đoán có lẽ ông sợ Đậu Nhỏ làm phiền mình nên khoát tay nói: “Không sao đâu. Cứ để Đậu Nhỏ nằm, đã là nửa đêm rồi, hơn nữa cậu bé còn nhỏ nên chắc chắn rất mệt.”

Uất Trì Kim: “...”

Trong lòng ông cụ tức giận, cô thì biết cái gì chứ? Chẳng qua tôi đang muốn gần gũi hơn với cháu cố ngoại của tôi mà thôi, thế mà cô cũng không hiểu nữa. Đậu Nhỏ nghe vậy cũng gật đầu, cậu bé tìm tư thế thoải mái nằm trong lòng Tiểu Nhan, cậu bé nhắm mắt rồi nói: “Dì Tiểu Nhan ơi, nếu mẹ ra dì nhớ gọi con." “Ừm.” Tiểu Nhan gật đầu, cô kéo tay áo Đậu Nhỏ xuống rồi cởi áo khoác mình ra đắp lên người Đậu Nhỏ và dịu dàng nói: “Đậu Nhỏ mau ngủ đi.

Một lát nữa dì Tiểu Nhan sẽ gọi con dậy” Ở bên cạnh, ông cụ Uất Trì nhìn cảnh tượng này tuy vẫn ghen tị song ông cũng cảm thấy Tiểu Nhan đối xử rất tốt với Đậu Nhỏ. Sau đó, ông cụ nhìn Hàn Thanh bên cạnh cô, hai người ngồi rất gần, hoàn toàn không có khoảng cách.

Giữa nam và nữ dù có thân thiết đến mấy cũng không thể ngồi gần đến thế.Càng nghĩ, trong đầu ông cụ chợt lóe lên tia sáng.

Chẳng lẽ hai người này ở bên nhau?

Ở phía này, dường như để chứng thực suy đoán của ông cụ Uất Trì, Hàn Thanh thấy Tiểu Nhan cởi áo khoác thì nhíu mày, anh ta không nói nhiều đã cởi áo khoác của mình phủ lên người Tiểu Nhan.

Tiểu Nhan: “..

Ở đây còn có hai vị trưởng bối, cô có hơi xấu hổ, nếu sớm biết Hàn Thanh sẽ làm như vậy thì cô đã bảo anh ta tự lấy áo mình đắp lên người Đậu Nhỏ, nếu vậy là tiện cả đôi đường rồi.

Nghĩ tới nghĩ lui, Tiểu Nhan cảm thấy khó chịu, nhưng nhìn qua thì bà Tống An có vẻ không hề để ý, bà chỉ mỉm cười nhẹ.

Ngược lại ông cụ Uất Trì cứ nhìn chằm chằm cô, thậm chí ánh mắt cứ dán vào mặt cô.

Ngay từ đầu, Tiểu Nhan còn cảm thấy khá xấu hổ nhưng ngẫm lại nó cũng không có gì, dù sao chuyện này sớm muộn mọi người cũng biết, cô cứ mặc mọi chuyện là được. Thời gian dần trôi, đại khái đã chờ rất lâu, trời đã vào khuya nhưng mọi người không mệt mỏi. Ngay cả Đậu Nhỏ nhắm mắt nằm trong người của Tiểu Nhan thì tâm trí cũng hướng về phía phòng sinh.

Mẹ vẫn chưa ra.

Cuối cùng

Cửa phòng được mở ra. Nghe thấy âm thanh, nhóm người đang ngồi đợi ở trước cửa nhanh chóng đứng dậy, ngoại trừ Tiểu Nhan bởi còn có một cái đầu
chapter content