Hàn Thanh đang đợi cô ấy ở trong phòng khách. Khi cô gái nhỏ ấy bước ra, gục đầu đi đến trước mặt Hàn Thanh, giọng nói lắp ba lắp bắp: “Anh... Anh tìm tôi có chuyện gì sao?"
Cô ấy căng thẳng như vậy sao?
Hàn Thanh mấp máy môi, một lúc sau thì nói: “Bày giờ tôi phải đến công ty, hai giờ có cuộc họp, khoảng ba giờ ba mươi phút sẽ kết thúc.
Tiểu Nhân đang cúi đầu nghe thấy những lời nói của anh ấy thì không hiểu cho lắm. Tại sao anh ấy đột nhiên nói với mình điều này? Cuộc họp thì có liên quan gì đến mình sao? “Sau khi cuộc họp kết thúc, tôi không có không có lịch trình nào khác.
Đến lúc này anh ấy lại nói câu này khiến Tiểu Nhận càng không hiểu gì hơn. Cô ấy không kìm được mà ngẩng đầu lên, nhìn anh ấy với vẻ mặt nghi ngờ,
Về mặt ngày thơ không biết gì của cô ấy khiến cho Hàn Thanh hơi mệt mỏi. Nhưng nghĩ lại cũng tốt, đôi mắt anh ấy hiện lên nụ cười mờ nhạt. "Đi đến công ty cùng tôi không?".Tiểu Nhan: “
Anh ấy... mời mình đi đến công ty cùng anh ấy sao? “Đi đến công ty cùng anh?” Cô không chắc chắn mà hỏi lại lần nữa. “Ừ.” Hàn Thanh gật đầu. Dường như chưa xác định, anh ta lại hỏi: “Đi không?” “Đi chứ.” Tiểu Nhan dùng sức gật đầu, sau đó lên tiếng đồng ý. Nói xong rồi cô ấy lại cảm thấy biểu hiện của mình hình như hơi mạnh mẽ, cho nên vội vàng thu lại rồi giải thích: “Ý của tôi là dù sao tôi cũng không có việc gì, cho nên đi thôi.”
Giải thích xong Tiểu Nhan lại bắt đầu hối hận. Tại sao cô ấy phải nói nhiều như vậy? Nếu như không giải thích thì chỉ là lúng túng, giải thích xong rồi thì hình như lại muốn bịt miệng lại. Tiểu Nhan rất muốn cắt đứt cái lưỡi của mình.
Cô ấy đi lên xe cùng với Hàn Thanh, tự thắt dây an toàn lại rồi sau đó hai người cùng nhau rời đi. Đợi hai người bọn họ rời đi rồi, hai bóng dáng một lớn một bé ở trên cửa sổ tầng hai trong biệt thự đang nhìn về hai người họ.
Đậu nhỏ ngửa đầu nhìn Hàn Mộc Tử: “Mẹ ơi, dì Tiểu Nhan muốn thăng cấp lên làm mợ con sao ạ?”
Nghe thấy xưng hô “mợ, Hàn Mộc Tử lại cảm thấy rất thuận tai. Cô cong khỏe mỗi rồi đưa tay xoa xoa đầu Đậu Nhỏ. “Đúng vậy đó, chắc là sẽ nhanh thôi." “Vâng.” Đậu Nhỏ gật đầu: “Vậy sau này con có thểquang minh chính đại ăn uống hẳn hoi ở nhà mợ rồi.”
Hàn Mộc Tử: “
Cô nuôi con trai kiểu gì mà thằng bé lại muốn ăn uống hẳn hoi vậy?
Trong công ty. Khi Hàn Thanh và Tiểu Nhan cùng đi vào công ty, quầy lễ tân lập tức nhận ra bóng dáng người đi bên cạnh tổng giám đốc Hàn Thanh. Lúc đầu cô ta còn tưởng mình nhìn nhầm, nhưng khi ánh mắt của Tiểu Nhan lướt qua đây đúng lúc va vào ánh mắt của cô ta.
Chỉ là một ánh mắt, nhưng bên lễ tân đã lập tức chột dạ mà thu ánh mắt của mình lại.
Cô ta vẫn chưa quên chuyện trước kia mình và đám người đó đã cấu kết với nhau để tìm Tiểu Nhan gây phiền phức. Nếu như cái người giao đồ này tìm cô ta gây rắc rối, vậy có lẽ cô ta sẽ bị trở thành người chết trước tiên.
Nghĩ đến điều này, người bên lễ tân rất hối hận, đáng lẽ trước kia mình nên quản cái miệng của mình. Nhưng Tiểu Nhan chỉ nhìn cô ta rồi nhanh chóng cất bước đi theo Hàn Thanh, không hề để ý đến cô ta.
Người bên lễ tân thở phào một hơi, rồi lại vội vàng gửi tin nhắn vào nhóm chat.
Ban đầu cô ta muốn nói tin tức này cho vài đồng nghiệp này, bởi vì các cô ấy đã quyết định xong cuối tuần đi đến cửa tiệm của Tiểu Nhan để gây chuyện. Nếu như bây giờ cô ta nhắc nhở mọi người thì có lẽ vẫn còn kịp.
Vì vậy người bên lễ tân nói thông tin này vào trongnhóm chat.
Tất cả những người khác lập tức nhảy dựng lên. “Cái quái quỷ gì vậy? Cái người giao đồ ăn cùng đi đến công ty với tổng giám đốc Hàn Thanh sao? Điều này là có ý gì? Lẽ nào cô ta thật sự câu được anh ấy rồi sao?” “Trời ạ, cô gái này có cách gì vậy? Chưa được bao lâu mà, câu cá cũng không nhanh như vậy mà?” "Hừ! Vừa nghĩ đến chuyện chúng ta thua một người giao đồ ăn là tôi đã thấy khó chịu rồi. Khó chịu từ chân tóc đến kẽ chân!” “+1 cho lầu trên, tuần này chúng ta qua đó chỉnh đồn cô ta một chút không? Đến lúc ấy hỏi cô ta xem là mì cô ta làm ngon hay là cuộc sống phục vụ đàn ông tốt hơn?”
Nhìn thấy những lời nói này, người ở quầy lễ tân nghĩ đến lời cảnh cáo của Tô Cửu vào lần trước. Cô ta cũng nói một câu. “Các cô đừng ồn ào nữa, tuần này đừng qua đó. Đừng để đến lúc đắc tội với người ta thì chúng ta không có quả ngon để mà ăn đâu. Thư ký Tô cũng từng nói với tôi rằng không để cho chúng ta kiếm chuyện.
Nhưng những người khác lại không đếm xỉa đến: “Sao lá gan của cô nhỏ như vậy? Để cho thư ký Tôi nói vài câu mà cô đã sợ như vậy rồi sao? Cô đừng quên trước kia thư ký Tô từng thích tổng giám đốc Hàn Thanh, đúng không? Nếu như người giao hàng kia thật sự thành công với tổng giám đốc Hàn Thanh, vậythì người tức giận nhất trong chuyện này có lẽ là thư ký Tô. So với chúng ta, người muốn giết chết cái cô gái giao hàng đó có lẽ là thư ký Tô mới đúng.” “Đúng vậy, ngoài mặt là cô ta cảnh cáo cô đừng gây chuyện, nhưng thực tế có lẽ cô ta đang ngầm ra hiệu cô cố gắng gây chuyện đi đó nhỉ?"
Xem đến lúc này, người bên quầy lễ tân hơi nghi ngờ một chút. Sao có thể được? Chẳng phải rõ ràng thư ký Tô nói không muốn có lần sau sao? Hơn nữa khi đó vẻ mặt của thư kỷ Tô nhìn rất nghiêm túc, không hề giống như đang đùa giỡn gì cả. “Tôi cảm thấy không thể nào đâu... Vẻ mặt của cô ta rất nghiêm túc. “Chắc chắn phải nghiêm túc rồi. Thư ký Tô người ta xuất thân từ gì chứ? Tốt nghiệp trường đại học danh tiếng, từ vóc dáng đến dung mạo đều rất xinh đẹp, cô ta đuổi theo sau tổng giám đốc Hàn Thanh được bao lâu rồi? Mọi người đều biết khả năng làm việc của cô ta, nhưng lại bị thua bởi ột cô gái giao đồ ăn không có gì cả. Nếu như đổi lại là các cô thì các cô có nghiêm túc không?”
Nói như vậy hình như cũng có lý. Người ở quầy lễ tân hơi do dự. “Nhưng bây giờ cô ta đang ở cùng với tổng giám đốc Hàn Thanh, lỡ như cô ta thủ thỉ gì thì sao?” “Cô yên tâm đi, loại phụ nữ không có bất kỳ ý tử gì, tổng giám đốc Hàn Thanh có thể nhìn trúng cô ta sao? Anh ấy nhiều nhất chỉ đang chơi đùa cô ta mà thôi, chưa được mấy ngày có lẽ cô ta sẽ khóc thôi.”Người ở quầy lễ tân ôm lấy điện thoại khóc không ra nước mắt. Cô ta rất muốn nói bao nhiêu năm nay chưa nhìn thấy tổng giám đốc Hàn Thanh tiếp xúc nhiều với phụ nữ, chứ đừng nói là chơi đùa với phụ nữ. Ngay cả bạn gái anh ta cũng không có...
Trong căn phòng làm việc ở tầng cao nhất.
Hàn Thanh mở cửa, nghiêng người để Tiểu Nhan đi vào bên trong trước. Tiểu Nhan cẩn thận đi vào trong, Hàn Thanh đóng cửa phòng làm việc lại. Khi hai người họ đến đây thì kẹt rất chặt, cho nên chân trước vừa mới đi vào trong căn phòng, Tô Cửu đã gõ cửa đi vào.
Sau khi nhìn thấy trong căn phòng có thêm một bóng dáng xinh đẹp, Tô Cửu ngẩn ra một lúc, sau đó hiểu ra rồi nở nụ cười. “Tổng giám đốc Hàn Thanh, anh có cần tôi giúp anh hoãn cuộc họp không?” “Không cần.” Hàn Thanh bình thản liếc nhìn Tô Cửu, lạnh lùng nói: “Cô đi chuẩn bị trước đi, tôi sẽ theo sau. “Không thành vấn đề.” Trước khi đi Tô Cửu còn nhìn Tiểu Nhan với ánh mắt thích thú. Tiểu Nhan vô cùng xấu hổ, vội vàng dời ánh mắt đi.
Sau khi cô ta rời đi, trong căn phòng lại còn lại hai người. Sự lạnh lẽo trong giọng nói của Hàn Thanh cũng biến mất đi không ít. “Tôi họp xong sẽ quay lại, em ở đây đợi tôi nhé?" Hàn Thanh nhìn chăm chăm vào cô ấy, mấp máy môi hỏi.